"Vì sao không đi?" Tại Sơn không thể lý giải, đuổi theo bé gái đang đi hướng vào trong thành, duỗi tay lên trên đỉnh đầu nàng rồi hướng lên trên ngực mình khoa tay múa chân một chút: "Em mới 6 tuổi, lại lùn như vậy, sao có thể sống một mình được."
"Em có thể sống một mình." Ngữ điệu của Thất Thất chậm chạp, thái độ lại kiên định lạ thường.
Nàng lại không thật sự là 6 tuổi.
Khi bất ngờ chết ở kiếp trước, nàng mới được chín tuổi, là cô gái rồi.
Tại Sơn cúi đầu nhìn bé gái nước đổ đầu vịt, gấp gáp đến mức dậm chân: "Em tới nhà anh, anh chính là anh ruột của em, anh sẽ che chở em suốt đời."
Thất Thất cười cười với cậu: "Anh Tại Sơn, chẳng phải bây giờ anh cũng thường che chở em hay sao."
Tại Sơn lại khuyên: "Chẳng phải em thích em trai sao, nếu em tới nhà anh thì em có thể chơi với Tại Giang đó."
Tại Giang là em ruột của Tại Sơn, bây giờ mới một tuổi rưỡi, chưa mọc hết răng, lần nào thấy nàng cũng nhào vào người nàng.
Nghĩ đến đứa bé làm người ta lấy làm lạ, Thất Thất nhịn không được cười, nhưng vẫn không dao động: "Hai nhà chúng ta chỉ cách có một bức tường, em ở nhà em, cũng có thể chơi với Tại Giang mà."
Dọc đường về nhà, Tại Sơn đuổi theo Thất Thất lải nhải khuyên bảo mải miết, mãi cho đến khi tới cửa nhà, bé gái vẫn không đồng ý.
Thấy Mạn Vân đã về viện, Tại Sơn trực tiếp trèo tường:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-mai-dong-cung/2789383/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.