Cục đất rơi xuống người cậu bé kia, chàng không cựa quậy, chỉ có ngón tay nắm chặt dải lụa hơi nắm lại.
"Người sống." Thất Thất vỗ ngực, đi qua, lật bả vai cậu bé lên, cố gắng lật mặt chàng.
Giống với bộ quần áo bằng vải bẩn thỉu không thể tả, trên mặt cậu bé, bùn đất trộn lẫn với vệt máu đỏ sậm khô quắt, có chút thảm không dám nhìn, không nhìn thấy rõ tướng mạo sẵn vốn có.
Hình như chỗ nào đó trên người chàng có vết thương nên khi Thất Thất lật chàng lên thì chàng rên một tiếng thống khổ, mặt nhăn thành một cục.
"Xin lỗi, em làm anh đau à?" Thất Thất chân tay luống cuống xin lỗi.
Đôi mắt cậu bé lại nhắm nghiền nhưng không đáp lại.
Thất Thất để một ngón tay dưới mũi cậu bé kiểm tra, sau khi thấy vẫn còn thở thì mới đứng dậy vẫy tay với Tại Sơn cách đó không xa: "Anh Tại Sơn, anh mau đến đây đi, chỗ này có người nằm nè."
Tại Sơn vừa nghe thấy vậy thì xách cây xẻng co cẳng chạy về phía cô: "Trước hết em đừng tới gần."
Nghe thấy tiếng la của Tại Sơn, bọn nhỏ không biết có chuyện gì xảy ra. Bắt đầu dừng tay rồi chạy theo, thấy cậu bé trên mặt đất thì đều ngây người.
Tại Sơn là người chạy tới đầu tiên, túm cánh tay Thất Thất, kéo nàng lui ra sau vài bước: "Coi chừng là thằng giặc."
Vừa nghe hai chữ thằng tặc, bọn nhỏ hứng chịu tai họa chiến tranh biến sắc ngay lập tức. Đồng thời giơ xẻng cuốc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-mai-dong-cung/2789377/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.