Chương trước
Chương sau
Tín đồ trung thành tồn tại làm nét mặt Nguyễn Tiêu toả sáng, cao hứng mà căng cái eo lười.
Ở góc tường, Lý Tam Nương đã trở về đứng trong bóng râm, hành lễ với Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu hỏi: "Tối hôm qua gặp được chuyện gì không?"
Lý Tam Nương một năm một mười mà bẩm báo: "Tông Tử Nhạc dương hỏa quá yếu, ngài đi không lâu thì có mấy con cô hồn dã quỷ tìm tới, muốn nhập vào người cậu ta. Tam Nương dựa theo ngài phân phó đuổi bọn chúng đi, trong đó có một hai con khá mạnh mạnh, đều dùng bùa Trấn trấn áp giết gà dọa khỉ, sau đó thì ít đi có dã quỷ lại đó." Lời nói đến nơi đây, cô có chút chột dạ, "Có điều…… thần lực của bùa Trấn đều dùng xong rồi."
Đây là chuyện nằm trong dự kiến, Nguyễn Tiêu gật gật đầu nói: "Ngày mai ta phải về đế đô tiếp tục vào đại học, Tam Nương, ngươi hảo hảo suy xét một chút, có muốn cùng ta đi hay không."
Lý Tam Nương sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại đây, thân phận dương thế của Thành Hoàng gia hiện tại vẫn là một sinh viên, nếu cô thật sự muốn thành quỷ sai thì phải tiếp tục đi theo bên người Thành Hoàng gia tiếp nhận khảo nghiệm, chỉ là cô chết trong sông Tiểu Dương, không có thế thân nên chẳng tài nào đầu thai, cũng từ đáy lòng quyến luyến dòng sông làm cô chết đuối này…… Thật giống như nó lấy mạng cô, cũng giam cầm cô.
Nguyễn Tiêu minh bạch đặc tính này của quỷ chết đuối, nhưng Lý Tam Nương có năng lực tiếp thu rất mạnh, làm vài chuyện đều đúng chỗ, nếu bồi dưỡng tử tế thì sau này nói không chừng có thể trở thành cấp dưới đắc lực của cậu, bèn cho cô một quả táo ngọt, nói: "Trước mắt ta vừa mới sống lại, công đức còn chưa đủ, nếu ngươi có thể khắc phục nhược điểm này, vẫn luôn dụng tâm làm việc, sau này ta có lẽ có thể phong ngươi làm quỷ thần."
Trước kia cậu chỉ là ám chỉ, lúc này có thể nói là rất thẳng thắn.
Lý Tam Nương trợn mắt quỷ lên lên, cảm xúc phập phồng một hồi.
Nguyễn Tiêu cũng không thúc giục cô, vẫy vẫy tay bảo cô trở về: "Ngày mai cho ta hồi đáp đi."
Lý Tam Nương vội vàng hành lễ: "Dạ, Tam Nương nhất định sẽ suy xét cẩn thận."
Chờ nữ quỷ đi rồi, Nguyễn Tiêu rời giường rửa mặt, quay đầu ở cửa sổ chào hỏi một cái với bà cụ Lý, dạo tới dạo lui mà ra cửa.
Cậu nghĩ, có một tín đồ chỉ có thể xem như tạm thời thoát khỏi nghèo khó, tín ngưỡng vẫn phải tiêu tiết kiệm, hiện tại công đức của cậu cũng chỉ có xíu xiu như vậy, tạm thời phong không được quỷ thần, nếu muốn sử dụng quỷ hồn làm việc, vẫn là nên dùng vật chứa mang bọn họ theo trên người…… Đi đến đầu thôn chỗ nhà lão cha Ninh mua mấy cái bình nhỏ đi.
Lý Tử Truân là một thôn cũ có mấy trăm năm lịch sử, trong thôn lúc ban đầu đều là người họ Lý, núi rừng gần đó lại có nhiều cây mận, bởi vậy được gọi như thế. Rất nhiều năm qua đi, cây mận còn lại không được mấy cây, lại có rất nhiều người thôn khác cùng đến, nơi này cũng trở thành thôn có nhiều dòng họ, đến bây giờ có ít nhất mấy chục dòng họ.
Thôn tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, xay đậu hủ giết heo làm nghề nguội tiệm tạp hóa cái gì cần có cũng có. Lão cha Ninh là người làm bình gốm, từ khi vào Lý Tử Truân thì vẫn luôn làm việc này, là thủ nghệ lâu năm.
Nguyễn Tiêu đi đến trước một gian nhà trệt phía, ở ngoài hàng rào giương giọng hô: "Lão cha Ninh, con mua bình ạ!"
Cửa bên trong kẽo kẹt vang lên, một người đàn ông trung niên khuôn mặt ngăm đen đi ra, thấy là Nguyễn Tiêu, ông kéo hàng rào cười hỏi: "Nhóc Nguyễn gia đó hả, muốn mua bình gì?"
Nguyễn Tiêu đi vào đi, dùng tay ước lượng: "Muốn mười cái bình lớn hơn nắm tay một chút, loại mà hai bên có lỗ tai đó ạ."
Lão cha Ninh nghĩ nghĩ, mở ra bàn tay: "Năm đồng một cái."
Nguyễn Tiêu lấy ra một tờ 50 đưa qua, nói: "Ngày mai con phải đón xe, hôm nay có thể có không ạ?"
Lão cha Ninh hỏi: "Có chọn màu hay hình gì không? Không chọn thì có sẵn đó."
Nguyễn Tiêu: "Con lấy loại có sẵn đi."
Vì thế năm phút sau, Nguyễn Tiêu xách theo một chuỗi bình gốm, một bên phơi nắng một bên trở về đi.
Đặc quyền của thần chức liền có chỗ tốt như này, không đến mức giống cẩn thận như lúc mới vừa bị đập chết vậy, e sợ phơi nắng nhiều một chút đã bị nướng khét rồi…… Hiện tại là giống người bình thường, muốn phơi thì phơi, không muốn phơi khỏi phơi.
Thời gian không còn sớm, rất nhiều người trong thôn lục tục dậy bận việc, đi vài bước là có thể gặp được người, Nguyễn Tiêu tự nhiên mà tiếp đón hàn huyên với bọn họ:
"Chú Vương thúc già càng dẻo dai nha."
"Ngày mai con về trường học, chuẩn bị tự mình nấu cơm, mua mấy cái bình đựng gia vị thôi ạ."
"Nhiều cũng không sao, đựng dầu muối thôi à."
"Buổi sáng xe chạy 10 giờ, đi xe buýt trước rồi lại ngồi tàu cao tốc, cảm ơn thím quan tâm ạ……"
Đang đi tới, đột nhiên có mấy cái thôn dân nhìn ra cửa thôn.
Nguyễn Tiêu ngẩn người, cũng quay đầu.
Có mấy chiếc xe từ cửa thôn chạy vào, là cái loại xe hàng hiệu khiêm tốn nhưng khí chất, xuyên qua đường thôi đi vào trong núi.
Nguyễn Tiêu cảm thấy lạ mắt, liền lộ ra chút tò mò.
Bên cạnh, một anh trai chịu trách nhiệm nguồn nước cười: "Nhóc Nguyễn gia, mấy năm nay em đều bận rộn học hành, không biết người nhà này, nhưng em chắc chắn nhớ rõ, phía sau thôn chúng ta có ngọn núi hoang bị người ta mua để làm phần mộ tổ tiên, hàng năm đều khóa lại, không cho người tiến vào. Đó chính là người nhà này mua nè, bọn họ mỗi năm thanh minh đều trở về tế tổ, có đôi khi người nhiều có đôi khi người ít, năm nay là vài chiếc xe, là một lần nhiều nhất đó. Nghe nói nhà bọn họ đặc biệt có tiền, cũng không thân với người ở chỗ chúng ta, nếu không có chuyện tế tổ, cả đời anh cũng không thấy bóng dáng xe bọn họ nữa."
Nguyễn Tiêu nghĩ tới, đích xác có chuyện này, chỗ rất sâu sau núi mấy trăm năm trước chính là một khu phần mộ tổ tiên của một nhà nào đó, hộ nhà đó đã sớm dọn đi rồi, nghe nói là đã phát tài lớn ở bên ngoài, nhưng bọn họ vẫn rất tuân theo quy tắc cũ, tin tưởng vững chắc phần mộ tổ tiên không thể bỏ trống, bèn đem chỗ kia cho người trông coi thế thế đại đại mà truyền xuống. Những thôn dân gần đây là không thể vào đó, rất lâu trước kia nếu đi vào sẽ bị gậy gộc đánh ra ngoài, sau lại còn bị ăn súng nữa, hình như lại có một thời gian rất lâu người nhà đó không trở về, người trong thôn suy đoán là bọn họ gặp thời kỳ náo động tránh đến nước ngoài, cũng là mười mấy năm nay, hộ nhà kia lại xuất hiện, dần dần khôi phục việc tế tổ.
Những chiếc xe đó thật sự thực khí thế như thần, không ít thôn dân đều đi sang hướng bên kia, muốn đi xem náo nhiệt. Nguyễn Tiêu không có hứng thú gì, tiếp tục đi về, chỉ là khi cậu đang đi qua một cây mận già lại bị thứ gì đó kéo lại.
Nguyễn Tiêu cúi đầu nhìn, một con tiểu quỷ quen thuộc dùng tay nhỏ kéo lấy vạt áo cậu, nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu.
—— đây không phải nhóc quỷ hai ngày trước cậu cho ăn sao, như thế nào chạy đến nơi này?
Tiểu quỷ chớp đôi mắt quỷ to: "Ca ca, anh có thể nhìn thấy em đúng không?"
Nguyễn Tiêu "ừ" một tiếng: "Có việc gì?" Mối làm ăn tới cửa?
Tiểu quỷ vui vẻ trước một chút, sau đó hít hít cái mũi, nói: "Ca ca, em có thể đi theo anh không? Em thật sự thiếu ăn, em còn có thể giúp anh làm việc! Anh nhận em được không? Bụng em đói quá, chỉ gặp được mỗi mình anh là người tốt có thể thấy em……"
Nguyễn Tiêu có phần ngốc ra, hoá ra không phải mối làm ăn, là tới tìm cậu làm phiếu cơm dài hạn?
Nhìn cái bình mới vừa mua tới, cậu có chút do dự, vốn dĩ vừa định muốn thu mấy quỷ hồn để mình sai vặt thì có một con quỷ chủ động xin làm việc, đây là chuyện tốt, nhưng tiểu quỷ chết mới lớn mấy tuổi, nhận lấy y như thuê lao động trẻ em á, có điểm không xuống tay được à nha, nếu là không thu nhận…… Nhìn tình huống của tiểu quỷ này, cướp không lại đại quỷ, cuối cùng có khả năng thật sự sẽ đói đến hồn phi phách tán, cũng quá đáng thương.
Bằng không, coi như là làm từ thiện?
Yên lặng mà thở dài, Nguyễn Tiêu gõ gõ bình gốm nhỏ trong tầm tay, nói: "Coi như vận khí em tốt, vào đi."
Mắt của tiểu quỷ trừng to, lập tức biến thành một luồng khói đen chui vào, vui vui vẻ vẻ mà ở lại đó.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Nguyễn Tiêu chưa từng ở trong bình, thuận miệng hỏi: "Bên trong có chật chội không?"
Tiểu quỷ non nớt nói: "Rộng rãi lắm ạ."
"Vậy được rồi, em cùng anh trở về trước, chuyện khác nói sau."
"Dạ, chủ nhân!"
"Đừng, vẫn là tiếp tục gọi ca ca đi."
"Dạ ca ca, em biết rồi ca ca, ca ca anh là tốt nhất."
Bước chân Nguyễn Tiêu khựng lại, rồi dường như không có việc gì mà đi tiếp về phía trước.
Cái miệng nhỏ này…… hình như có chút quá ngọt đi?
·
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Tiêu đóng cửa sổ rồi kéo màn lại  gõ gõ bình bảo tiểu quỷ ra ngoài.
Một luồng khói đen từ bình bay ra dừng ở góc tường, tiểu quỷ quy quy củ củ mà đứng, đặc biệt ngoan ngoãn mà giơ tay lên: "Ca ca yên tâm, em lau bàn quét rác dọn dẹp nhà cửa nấu cơm giặt đồ đều có thể làm, tuyệt đối không ăn cơm trắng."
Nguyễn Tiêu sờ sờ cái mũi.
Xong rồi, càng có cảm giác thuê lao động trẻ em.
Cậu quan sát kỹ lưỡng tiểu quỷ, lần trước cậu tưởng bèo nước gặp nhau, cho một bữa cơm giúp đỡ mà thôi, hiện tại có ý định nhận nuôi, cậu phải làm rõ ràng lai lịch của tiểu quỷ.
Tiểu quỷ nhận thấy được ánh mắt của Nguyễn Tiêu, biểu cảm càng thêm thành thật.
Nguyễn Tiêu mở miệng: "Tên gọi là gì?"
Tiểu quỷ ngoan ngoãn trả lời: "Em tên là Miêu Tiểu Hằng, năm nay…… Không đúng, lúc chết sắp được năm tuổi."
Nguyễn Tiêu do dự một chút, vẫn là hỏi: "…… Còn nhớ rõ chuyện lúc còn tồn tại không?"
Miêu Tiểu Hằng cong môi cười, tuy rằng mắt quỷ to đùng có điểm khiếp người, nhưng lúm đồng tiền bên môi vẫn rất đáng yêu: "Nhớ rõ ạ! Em là bị dì bảo mẫu mang ra ngoài rồi giết chết."
Nguyễn Tiêu không nghĩ tới sẽ nghe thấy chuyện này, bị kinh hách, âm lượng liền lớn hơn: "Gì?"
Miêu Tiểu Hằng cũng bị hoảng sợ.
Nguyễn Tiêu vội vàng hạ thấp giọng: "Nếu em quá khó chịu, cũng đừng suy nghĩ nữa."
Miêu Tiểu Hằng lắc đầu: "Em đã chết mười năm rồi, không khó chịu nữa ạ."
Tiếp theo bé nói lên những chuyện còn nhớ rõ, bình tĩnh lại ngoan ngoãn.
Mười năm trước, Miêu Tiểu Hằng vẫn luôn cùng mẹ bé ở tại thị trấn, mẹ bé là người phụ nữ xinh đẹp rất biết trang điểm, hàng năm làm công ở ngoài tỉnh, vì tiện chiếu cố Miêu Tiểu Hằng nên đã thuê một bảo mẫu ở bản địa.
Bảo mẫu kia mới vừa có con, vốn dĩ đối với Miêu Tiểu Hằng cũng có một phần trái tim mẹ hiền, chỉ là mẹ Miêu Tiểu Hằng gửi đồ về cho Miêu Tiểu Hằng quá nhiều quá tốt, lượng lớn đồ chơi quần áo máy học tập sách báo xa xỉ, hết thảy đều là thượng đẳng nhất, mà con gái bảo mẫu sinh ra cùng tuổi với Miêu Tiểu Hằng dùng lại đều là đồ phổ phổ thông thông, dần dà lâu dài, bảo mẫu cũng không cam lòng, cô ta xem nhẹ tiền lương cao mẹ Miêu Tiểu Hằng cấp cho, trở về liền nhịn không được cứ nhắc mãi vài câu với chồng mình.
Vốn dĩ bảo mẫu cũng chỉ là ghen ghét, dậy lòng tham trước chính là chồng cô ta, gã khuyến khích bảo mẫu ôm Miêu Tiểu Hằng ra, muốn làm tiền mẹ Miêu Tiểu Hằng một số tiền, nhưng Miêu Tiểu Hằng rất khôn ngoan, trộm trốn đi được, còn suýt chạy đến được cục cảnh sát. Hai vợ chồng bảo mâĩ sợ hãi, thật vất vả tìm về Miêu Tiểu Hằng rồi thì chính là một trận đòn hiểm như trút giận, sau đó, Miêu Tiểu Hằng bị bọn họ lỡ tay đánh chết.
Nguyễn Tiêu nhăn mày lại: "Sau đó thì sao?"
Miêu Tiểu Hằng cười tủm tỉm: "Sau đó bọn họ bị bắt, bị phán tử hình." Bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Em trai nhà bọn họ* bị đưa cho thân thích nhận nuôi."
(*ý bé là đứa con của hai vợ chồng bảo mẫu, bé gọi đứa bé đó là em trai)
Tác giả có lời muốn nói: Không sai, anh họ cả chính là công đó ~
Hết chương 8.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.