Chương trước
Chương sau
Lý Tam Nương bay phía trước Nguyễn Tiêu, cầm một cái đèn lồng giấy, ma trơi lấp lánh, làm mặt quỷ của cô là một mảnh màu xanh lá thê thảm.
Nguyễn Tiêu chậm rì rì mà đi theo nàng, vẫn luôn đi đến Kháo Sơn huyện cũ phố một tòa cũ lâu trước.
Lý Tam Nương tò mò hỏi: "Ở chỗ này có tín đồ của ngài?"
Nguyễn Tiêu ngẩng đầu lên: "Không sai, lên lầu sáu."
·
Tòa nhà cũ có niên đại xa xăm, tường sơn loang lổ bong tróc, cho người ta cảm giác càng giống nhà hoang sắp sập.
Nguyễn Tiêu cùng Lý Tam Nương trực tiếp bay tới lầu sáu, dáng vẻ hư hư mù mịt, không khí đặc biệt như là chuyện ma…… Không, đây là chuyện ma thiệt.
Trước mắt là cánh cửa quan trọng, tín đồ ở ngay bên trong.
Nguyễn Tiêu thật bình tĩnh mà làm một cú quỷ xuyên tường, nhìn thấy thiếu niên quỳ trên mặt đất.
Lư hương phía trước thiếu niên cắm ba cây nhang, chính nó lại còn quy quy củ củ mà bái lễ Thành Hoàng, quả nhiên là vô cùng thành kính. Nhưng trong miệng nó lải nhải, hiển nhiên là một bên bái lạy Thành Hoàng, một bên đang cầu xin Thành Hoàng.
Nguyễn Tiêu nghiêng tai lắng nghe tâm nguyện của tín độ, lộ ra nụ cười hiền từ của mẹ già—— bái thần mà, đều có sở cầu, nói không chừng đây là mối làm ăn thứ hai sau khi cậu khai trương thì sao?
Thiếu niên là cầu như vầy: "Thành Hoàng gia phù hộ, để người nhà chúng con đừng bị quỷ ám nữa, mỗi buổi tối trước khi ngủ đều nhìn thấy ma quỷ nhích tới nhích lui đáng sợ lắm, chỉ là vậy thôi cũng không đến nỗi, có ai chưa từng bị ác mộng chứ? Nhưng ban ngày cũng hay bị quỷ đánh tường thì rất mệt tim á, tùy tiện chạy vô đường xong đi không ra, người biết thì nói là con xui xẻo, không biết còn tưởng rằng con bị mù đường……"
—— Ờm, đây vẫn là một tín đồ rất hoạt bát.
Nguyễn Tiêu một mặt nghe lẩm bẩm, một mặt quan sát.
Vừa quan sát……
Có điểm không đúng.
Ba ngọn dương hỏa của tín đồ cũng quá yếu, run run rẩy rẩy, dường như tùy thời muốn tắt, đây hẳn là trạng thái lâm nguy —— đối với người sống mà nói, dương hỏa yếu là điều kiện phù hợp để gặp ma, nhưng mà càng gặp mạ thì lực sinh mệnh cũng càng yếu, sau đó càng dễ dàng gặp ma, càng suy yếu lực sinh mệnh, vòng tuần hoàn ác tính, cuối cùng lực sinh mệnh yếu đến không thể lại yếu hơn, tự nhiên là chết thẳng cẳng. Nhưng tín đồ này dương hỏa có yếu đi, nhưng lực sinh mệnh lại thịnh vượng thật sự, cũng quá quái dị rồi đi?
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, vẫn là trừ đi hai tín ngưỡng, nhìn khí cho tín đồ.
Người sống xem phong thuỷ, xem chính là khí của tòa nhà, mà đối với thần mà nói, thân thể chính là tòa nhà của quỷ hồn, người sống vận thế thế nào, nếu từ các phương hướng khác nhìn không ra thì nhìn xem khí trong cơ thể.
Vừa nhìn, Nguyễn Tiêu càng thêm buồn bực.
Vàng kim, phú quý phát đạt, vận thế tốt đến cậu cũng phải thù người giàu, chút dương hỏa như vậy có thể chịu được vận thế mạnh như thế? Nhưng thật ra lại hợp với lực sinh mệnh mạnh mẽ.
Phiền toái thiệt, thật vất vả có một tín đồ, vậy mà chính là một nhóc lải nhải mà không kể vô chuyện chính.
Thiếu niên còn đang lầm bầm làu bàu,  gần như đã là kể khổ:
"Nhà chúng con á hả, cũng là rất có tiền, mời đại sư cũng không biết mời mấy người rồi, nhưng không quan tâm thiệt hay giả, tất cả đều vô dụng…… con nói ngài nghe, nếu là tất cả mọi người trong nhà đều gặp ma, mọi người cùng nhau nghĩ cách, vậy ai cũng không chê ai. Nhưng lại cứ còn có một người trước nay không bị quấy rầy —— anh họ cả của con! Người thừa kế ván đã đóng thuyền, tính cách cũng đặc biệt cũ kỹ, không biết sao mà trăm quỷ không xâm, cả nhà già trẻ, chỉ mình anh ý chưa thấy qua ma quỷ! Ảnh nghe nói chúng con đều gặp quỷ xong, bởi vì có hiếu mà, anh ấy cũng không phá hủy sự tích cực của các trưởng bối như hai bác cả, các trưởng bối phải tốn đồng tiền lớn mời đại sư, anh ấy cũng chịu đựng để các đại sư ra ra vào vào, kết quả nhóm đại sư không có biện pháp, nhà con nhắc tới sự đặc biệt của anh họ cả, các đại sư cũng nhìn không ra có gì đặc biệt…… Lửa giận cả người của anh họ cả liền đều xông đến thằng hai là con nè…."
Nguyễn Tiêu nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ rồi.
Cũng chính là người nhà này mời đến đại sư, lăn lộn thật nhiều lần còn không được, anh họ cả của tín đồ lại là người bình thường theo thuyết không ma quỷ, không đối đầu với các trưởng bối được vậy dỗi thằng em họ thôi —— rất nhiều người làm anh đều làm vậy, quá là bình thường.
Có điều Nguyễn Tiêu không nghĩ ra chính là, những người khác trong nhà này tình huống như thế nào cậu chưa từng thấy qua, khoan hẵng nói, cứ nói tín đồ này đi. Ba ngọn dương hỏa trên người đều yếu thành như vậy, những đại sư kia cũng nhìn không ra? Không đến mức nha, nhà bọn họ phải xui xẻo thành cái dạng gì mới mời đến tất cả đều là kẻ lừa đảo nổi tiếng chứ? Bằng không…… Là bởi vì trời đất này mạt pháp, truyền thừa đoạn tuyệt làm các đại sư cả dương hỏa cũng nhìn không thấy? "Lải nhải" nói cũng không đến mức thảm như vậy mà, xem dương hỏa chính là chuyện mà thiên sư có chút đạo hạnh đều có thể làm, này mà cũng làm không được, thế giới này chắc chắn đã bị yêu ma quỷ quái cấp thống trị, người thường còn có thể sống được yên ổn chắc?
Cậu lường trước, hơn phân nửa vẫn là người nhà này có gì đó cổ quái đi.
Thiếu niên tiếp tục nói: "Anh họ cả đối với các trưởng bối là dung túng, đối với tiểu bối như bọn con là hung dữ! Anh ấy cảm thấy, trong đám tiểu bối con lớn tuổi nhất, nhảy đến lợi hại nhất, nên nói là con luôn làm ầm ĩ tạo ra bầu không khí ma quái mới làm người một nhà đều nghi thần nghi quỷ, còn nói cái gì…… Lòng nghi ngờ lâu rồi, vốn dĩ không thành vấn đề cũng sẽ cảm thấy có vấn đề. Lúc này cả gia đình bọn con trở về tảo mộ, anh ấy liền ném con vào cái nhà cũ này, nói là bải con chăm chỉ rèn luyện lá gan, đừng trợn mắt nói dối nữa." Vẻ mặt nó nghẹn khuất, "Con oan lắm! Từ nhỏ liền sống dưới bóng ma của đại ma vương, trời biết cho tới bây giờ con chưa từng nói dối vụ này, nhưng anh họ cả chính không đụng phải ma, con còn biện pháp nào giờ? Trong phòng này dọa người quá, một mình con cũng không dám ngủ……"
Kế tiếp, thiếu niên lải nhải lẩm bẩm mà nói rất nhiều.
Chẳng hạn như tín đồ nhà bọn họ vì giải trừ phiền toái gặp ma, cầu thần bái phật tìm tư liệu các kiểu, đối với trận pháp Thành Hoàng bảo hộ thành trì, thần chỉ cũng rất hiểu biết…… Lại chẳng hạn như lúc trước Lý Tam Nương đi áp sinh hồn Thái Phú Quý, vừa lúc bị tín đồ thấy dấu ấn Thành Hoàng trên bùa Áp cùng với quỷ ảnh sợ hãi gần đó….. Lại chẳng hạn như tín đồ cứ như vậy cảm thấy Thành Hoàng gia chắc chắn có tồn tại, vì có thể cho tăng cho mình một chút cảm giác an toàn qua đêm, liền rất thành kính mà dâng hương cho Thành Hoàng……
Nguyễn Tiêu có phần hết chỗ nói rồi.
Tín đồ nói cậu ta sợ tới mức không dám ngủ, nhưng buổi tối đen sì như vậy, cậu nhóc còn dám dòm ra ngoài cửa sổ?
Lẩm bẩm rồi lại lẩm bẩm xong, thiếu niên thật thành khẩn mà lạy lạy: "Tín nam Tông Tử Nhạc, thỉnh cầu Thành Hoàng gia để con bình an vượt qua đêm nay, sáng mai nhất định con lại dâng hương cho ngài……"
Nguyễn Tiêu im re.
Nói lải nhải rất nhiều, hy vọng lại đơn giản ngoài ý muốn à nha.
Cậu đi đến trước lư hương, ba cây nhang trong lư hương còn đang từ từ bốc lên khói nhẹ, đây là nhang được kính cho cậu…… hương thanh mùi gạo. Vừa rồi cậu đã ngửi được rồi, nghĩ là hiếm khi mới có tín đồ nên mới nghe nó lèm bèm lâu vậy, nhưng bây giờ nghe xong, cậu cũng thật sự nhịn không được, nhanh cậu để sát vào ba cây nhang kia, hít sâu thiệt là sâu.
Giây tiếp theo, ba luồng khói nhẹ giống như nước chảy bị cậu hít vào mũi, dạ dày tức khắc ấm áp dễ chịu lên, dường như thật sự ăn một chén cơm nhỏ, đáng tiếc nhang đã cháy hơn phân nửa, lượng phân này đương nhiên không đủ, vẫn cứ hư không sao sao ấy.
Mà Tông Tử Nhạc mới vừa bái lạy Thành Hoàng xong thì lại kinh ngạc đến tròng mắt muốn lồi ra ngoài —— nó tận mắt nhìn thấy ba nén nhang đã cháy hơn phân nửa, trong nháy mắt lại cháy hết sạch!
Đây đây đây chẳng lẽ là Thành Hoàng gia thật sự tới rồi?
Tông Tử Nhạc đột nhiên nhảy dựng lên nhìn xung quanh khắp nơi, nhưng dưới tình huống Nguyễn Tiêu và Lý Tam Nương cố ý không hiện hình, nó đương nhiên cái gì cũng không thấy được. Nhưng nó cũng không nhụt chí, nhanh chóng lại lạy lạy: "Thành Hoàng gia, cảm lão nhân gia ngài đã buông xuống, cảm tạ cảm tạ."
Nguyễn Tiêu nhìn về phía nữ quỷ bên cạnh: "Tam Nương, đêm nay thay ta canh giữ bên cậu nhóc." Lại đem bùa Trấn còn sót chút thần lực cho cô, "Cái này đại khái còn có thể dùng một lần, ngươi cầm rồi dùng, đừng để cho cậu nhóc xảy ra chuyện."
Lý Tam Nương đang muốn nhanh chóng hoàn thành khảo nghiệm của Thành Hoàng gia mà, đặc biệt vui vẻ làm việc,  cô nhận lấy, nghiêm túc mà nói: "Thành Hoàng gia yên tâm, Tam Nương nhất định bảo vệ tín đồ của ngài."
Nguyễn Tiêu chắp tay sau lưng, gật gật đầu, nhẹ nhàng mà bay xuyên tường đi mất.
Đêm đó, Tông Tử Nhạc dưới sự che chở của nữ chết đuối quỷ xinh đẹp, an ổn mà ngủ.
Mà Nguyễn Tiêu vì giữ lại nhà giàu này, cậu quyết định trừ tín ngưỡng cho tín đồ nằm mộng, cũng khắc ấn bảo vệ.
Tông Tử Nhạc vẫn luôn cảm thấy, chính mình luôn bị quỷ ám chắc chắn có quan hệ với tên, Tông Tử Nhạc, bánh chưng nhạc, bánh chưng đều sung sướng tập thể, vậy có thể không quỷ khóc sói gào sao? Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, so sánh với anh họ đại ma vương, hình như quỷ cũng không đáng sợ như vậy? Cho nên giữa hai lựa chọn bị anh họ cả đánh tơi bời một trận và ngủ chung một đêm với ma, nó quyết đoán mà lựa chọn vế sau.
Nhưng mà nếu có thể được bảo đảm thêm xíu, cớ sao mà không làm chứ?
Vì thế khi Tông Tử Nhạc không cẩn thận một cái thấy được nữ quỷ nâng bùa có Ấn Thành Hoàng đi trên phố, liền ôm tâm lý thử mà đốt nhang cho Thành Hoàng —— hê, thật đúng là triệu được lão nhân gia tới rồi!
Ừm, hy vọng là Thành Hoàng gia thật đi……
Dâng hương xong, Tông Tử Nhạc tắm rửa đi ngủ, cũng mơ một giấc mơ. 
Trong mơ xuất hiện một bóng sáng mơ mơ hồ hồ, nhìn không thấy mặt cũng nhìn không thấy thân thể, tiếng nói chuyện cũng phiêu phiêu mù mịt, nhưng nó chính là biết, cái này và những quỷ ảnh trong quá khứ đều không giống nhau.
Tuy rằng rất nhiều lời nói nó đều nghe không rõ lắm, nhưng có vài câu vẫn là rất rõ ràng.
"Tín đồ Tông Tử Nhạc, thành kính phụng dưỡng, đặc việt phái quỷ sai dưới trướng bảo hộ ngươi bình an vượt qua đêm nay."
"Nếu ngươi thành kính, ngày sau cung phụng tượng Thành Hoàng, sớm tối dâng hương, cùng bản thần thần niệm tương liên, sẽ che chở ngươi."
"Ban cho ngươi một ấn của Thành Hoàng, trong vòng ba ngày có thể kinh sợ ác quỷ, khiến chúng không dám xâm phạm!"
Sau khi nói xong, bóng sang đi tới, cầm con dấu ấn một cái lên mu bàn tay nó.
Shhh, hơi nóng rát……
·
Tông Tử Nhạc một giấc ngủ đến hừng đông, tỉnh lại nhớ tới giấc mơ tối hôm qua kia, cúi đầu nhìn nhìn mu bàn tay của mình.
Cảm giác này cũng quá chân thật, ba ngày kế tiếp, nó thật sự không bị quỷ ảnh quấy rầy nữa sao? Nếu thật là như vậy, bái Thành Hoàng vậy thì bái quá đáng giá. Dâng hương nhiều thêm mà thôi, so với mớ tiền trinh trước kia nhà bọn họ cấp cho các đại sư thì quả thực là hàng ngon giá rẻ.
Không quan tâm có phải hay không, giấc này mộng quá thật.
Tông Tử Nhạc nhảy dựng lên, nhanh chóng rửa mặt, sau đó thành kính dâng hương.
"Thành Hoàng gia, lát nữa tín nam sẽ đi mua tượng Thành Hoàng về cung phụng trước, sau khi trở về lại tìm người dùng nguyên liệu làm một cái tốt hơn, xin lão nhân gia ngài phải phù hộ tín nam, ba ngày sau lại cấp thêm một con dấu, thế nào ạ?"
Nó thử xem trước, nếu dùng được thiệt thì cả nhà già trẻ đều dâng hương, đều đóng dấu!
Một đầu khác, Nguyễn Tiêu cũng xác chết vùng dậy.
Tốt lắm, lại một trăm điểm tín ngưỡng vào túi, thật không hổ là nhà giàu nha……
Một chữ thôi, ngon!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.