Đào Hiểu Tích khóe miệng ngập ngừng, nói không nên lời, càng nói không nên lời là.
Trần Phóng từ túi văn kiện lấy ra một cái chứng màu đỏ, trường chỉ mở ra bìa mặt:
"Này mặt trên viết, tên gọi của vợ anh"
Anh kéo âm cuối, gằn từng chữ một mà hô lên tên cô:
,"Đào Hiểu Tích, em không phải Đào Hiểu Tích?"
"Không phải."
Đào Hiểu Tích trợn mắt nói dối, mặt đỏ thành phấn giòn đào, đem đồ vật sở hửu trong tay anh bao gồm giấy hôn thú toàn bộ đưa trở về túi văn kiện, nhét vào trong lòng ngực anh:
"Mau đi tìm vợ anh đi, đừng chậm trễ em ngủ."
Trần Phóng hết sức vui mừng mà ngã xuống trên giường.
Đào Hiểu Tích phát bực, nhấc lên chăn một góc, che tới trên mặt anh.
Trần Phóng nhào vào cô không chú ý, cánh tay dài bao quát, người cùng chăn một khối bọc tới trong lòng ngực anh.
Cô ở dưới, anh ở trên.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí an tĩnh xuống dươi, thập phần ái muội
Đào Hiểu Tích tiếng tim đập cùng cái loại phun khí xe lửa kiểu củ giống nhau, đè nặng đường ray, toé ra nhiệt, ầm ầm vang, vang đến một nửa, trong óc cô rốt cuộc toát ra một vấn đề, có thể dùng để giảm bớt cục diện trước mắt.
"Anh rốt cuộc có thể uống nhiều ít rượu sao"
Cô bày ra ánh mắt thập phần tò mò.
Cô vốn tưởng rằng anh về đến nhà trực tiếp ngủ luôn hoặc là đến ôm bồn cầu phun đến trời đất tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-chi-dong/2827335/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.