Tống Nhan sững người, sau đó ngã khuỵ bên cạnh Triệu Băng Linh rồi bật khóc nức nở.
Triệu Diệu Quang gào lên, đôi mắt đỏ hoe, ông ấy túm lấy Trần Hải rồi gầm lên với vẻ không dám tin: “Bố tôi chỉ bị hôn mê thôi mà? Tại sao lại thành ra thế này?”
Trần Hải thoáng qua vẻ hoảng loạn, sau đó nhanh chóng đã bình thường trở lại.
Tuy nhà họ Triệu cũng khá có thế lực ở Trung Hải, nhưng Trần Hải cũng là bác sĩ hàng đầu ở đây nên không việc gì phải sợ ai hết.
Ông ta đã kết luận bệnh nhân không qua lời thì còn ai dám nghi ngờ?
“Ông Triệu, xin ông tự trọng!”
Ông ta hất tay Triệu Diệu Quang ra rồi lạnh mặt nói: “Tuy ông cụ chỉ bị thương ngoài da, nhưng tim không tốt, đã thế còn bị kích động quá lớn dẫn tới đau tim. Tôi đã cố gắng hết sức rồi rồi nhưng vẫn lực bất tòng tâm”.
Nói xong, ông ta đẩy Triệu Diệu Quang ra, khiến ông ấy lảo đảo lùi lại, nếu không nhờ Tần Khải giơ tay ra đỡ thì chắc Triệu Diệu Quang đã ngã dúi dụi rồi.
Triệu Băng Linh tái mặt rồi cắn răng nói: “Nhưng bệnh tim của ông tôi đã chữa khỏi từ mười năm trước rồi mà!”
Trần Hải hừ lạnh nói: “Bệnh tim của ông cô nặng như thế thì chữa khỏi kiểu gì? Đã thế còn khỏi từ mười năm trước ư? Nhà cô tìm được thần tiên ở đâu à? Thôi, mau đưa người mất về đi, chiều tôi còn có ca phẫu thuật, không rảnh nói chuyện mãi với các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-y-xuong-nui/3075285/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.