“Kiện tôi ư?”, Triệu Diệu Quang bật cười nói: “Có giỏi thì ông kiện đi, nhà họ tôi không làm gì được nhà họ Lý thật, nhưng chẳng lẽ không xử lý được ông chắc? Nếu đến lúc đó, nhà họ Lý không ra mặt giúp ông thì ông cứ chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi bóc lịch đi”.
Nghe thấy thế, toàn thân Trần Hải mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.
Trong đầu ông ta chỉ có đúng một suy nghĩ: Thôi xong rồi!
“Trần Hải, ông còn gì để nói nữa không?”
Trương Huy sa sầm mặt hỏi.
Ông ấy biết rất rõ Trần Hải là hạng người gì, cho nên chuyện lần này khả năng cao là thật.
Ông ta đã làm một chuyện trái đạo đức và lương tâm như thế thì không xứng làm bác sĩ.
Tuyển loại người này vào làm việc trong bệnh viện đúng là vết nhơ trong sư nghiệp của Trương Huy.
“Trần Hải, mau cuốn xéo khỏi viện của tôi! Tôi dám chắc sẽ không còn một bệnh viện nào ở đây nhận ông vào làm nữa đâu, lo mà nghĩ cách kiếm tiền nuôi thân đi!”
Thái độ của Trương Huy rất cứng rắn, làm cho Trần Hải sợ tái mặt, sau đó lập tức ngã ngồi xuống đất.
“Lôi ông ta ra ngoài!”
Trương Huy hừ một tiếng rồi ra hiệu cho hai bảo vệ.
Bọn họ không nhiều lời mà lôi Trần Hải ra ngoài ngay.
Một Trần Hải vừa nãy còn huênh hoang giờ đã như con gà rù, để mặc cho hai người bảo vệ lôi đi.
Trước khi đi, ông ta vẫn lườm Tần Khải. Nếu ánh mắt có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-y-xuong-nui/3075273/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.