Tần Khải lại thản nhiên đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, tôi nhớ hình như Tiêu Chiến bị dị ứng với cà phê, anh có chắc mình từng uống cà phê với anh ấy sao?”
“Tôi… Anh đang nghi ngờ tôi?”
“Không không không, tôi chỉ là tò mò thôi… Có thể bệnh của Tiêu Chiến đã đỡ hơn rồi không chừng, dù sao cũng đã qua nhiều năm rồi”.
“Tiểu Khải Khải, cháu từng gặp Tiêu Chiến?”, Kỳ Mai Hoa tò mò hỏi.
“A, từng gặp mấy lần”. Tần Khải khẽ cười đáp.
Thật ra anh đâu chỉ từng gặp Tiêu Chiến, lúc Tần Khải ở thủ đô, Tiêu Chiến từng không ít lần mời anh uống rượu, còn có kiểu nịnh bợ lấy lòng anh nữa đó.
Thú thật Tần Khải không đành nói thẳng ra mặt, con người anh không thích khoe khoang.
Quan trọng nhất là, Tần Khải vẫn sợ sẽ làm tổn thương chút lòng tự tôn cỏn con, ít đến đáng thương của Ngô Quảng, hắn ta gây chuyện ở đây, Tần Khải cũng không sợ, chỉ là lo đến cảm nhận của bà Kỳ mà thôi.
“Người trẻ tuổi khoác lác cũng không phải thói quen tốt. Chuyện này, bà nghĩ phải nói thẳng với ông lão nhà bà thôi”. Kỳ Mai Hoa bỏ đũa xuống, vẻ mặt lạnh lẽo lập tức nhìn sang Ngô Quảng.
“Cháu…”
Ngô Quảng rõ ràng chợt khựng lại, ánh mắt liếc nhìn Tần Khải, hắn ta lập tức nghiến răng nói: “Bà nội, ý bà là sao? Bà thà rằng tin người ngoài, chứ không tin cháu? Chúng ta mới là người một nhà mà!”
“Đúng vậy, bà nội, sao bà nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-y-xuong-nui/2663385/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.