Nguồn: cucbotnho.home.blog
Căn phòng nhỏ trong lời Hàn Hữu Minh chính là căn phòng ở cuối hành lang luôn khóa quanh năm suốt tháng.
Bên trong thật ra không tối tăm chút nào, ban ngày cửa sổ luôn sáng sủa, buổi tối thì đèn huỳnh quang ấm áp sáng ngời cả đêm.
Thứ duy nhất tăm tối, chính là tâm trạng của Tô An.
Cậu đi vào, nghe thấy âm thanh khóa cửa phía sau liền sợ hãi đến nỗi lỗ tai run rẩy.
Hàn Hữu Minh nghênh ngang ngồi trên ghế sofa, nói: “Thay quần áo đi.”
“Quần áo” mặc cho kim chủ xem chính là khỏa thân.
Tô An đỏ mặt cởi sạch sẽ, ngồi xổm trên đất đeo một đôi tai thỏ lên, sau đó chu mông lấy đuôi thỏ nhét vào trong c̠úc̠ ɦσα.
Tầm mắt nóng rực của kim chủ càn quét trên mông cậu, nóng đến nỗi làm cái mông Tô An run rẩy: “Hàn… Hàn tổng…”
Tô An đã bỏ rất nhiều công sức mới nhét được cái đuôi bù xù kia vào c̠úc̠ ɦσα mình, vô cùng ngoan ngoãn mà nhìn Hàn Hữu Minh: “Chủ… Chủ nhân… Bé thỏ con sẵn sàng rồi ạ…”
Hàn Hữu Minh thờ ơ mà gỡ dây camera, nói: “Mấy ngày nay học vũ đạo sao rồi?”
Tô An nói: “Bình thường ạ.”
Hàn Hữu Minh gõ gõ camera, nói: “Vậy thì nhìn vào đây, nhảy vũ điệu con thỏ cho tôi xem.”
Tô An ngây người: “Vũ… Vũ điệu con thỏ?”
Hàn Hữu Minh nghiêm mặt nói: “Lúc còn đi học em không học nó à? Vũ điệu con thỏ* đó, cần tôi bật nhạc cho em nhảy không?”
Tô An là một bé thỏ con ngoan hiền, bé thỏ con ngoan hiền thì phải cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-tuong/485361/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.