Về nhà phải ngồi ngựa gỗ, hai núʍ ѵú bị kẹp, bị che mắt 
Tô An mặc áo khoác của Hàn Hữu Minh, nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng làm việc. 
Khóe mắt cậu còn mang theo một chút nước mắt tủi thân, nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. 
Hàn Hữu Minh chỉnh điều hòa tăng hai độ, gọi điện thoại bảo trợ lý đến hậu cần lấy chăn. 
Tô An đã không ngủ cả đêm hôm qua, lúc này lại bị Hàn Hữu Minh cɦịƈɦ đến mệt mỏi, vì vậy ngủ rất say, thậm chí ngáy khò khò nho nhỏ. 
Bên trong tai nghe của Hàn Hữu Minh vẫn còn vang lên tiếng ca. 
Là giọng hát ngọt ngào mềm mại của Tô An, nhẹ nhàng mà hát chúc ngủ ngon. 
Khóe miệng Hàn Hữu Minh không nhịn được mà tràn ra một chút ý cười xấu xa, nhưng hắn rất nhanh đã thu hồi lại, nhắn tin cho thư ký: "Bảo bộ phận nghệ sĩ và bộ phận truyền thông chuẩn bị một cuộc họp, tôi có một dự án khẩn cấp muốn giao cho bọn họ." 
Tô An ngủ một giấc đến tối, cậu mơ mơ màng màng té khỏi ghế sofa, mông đặt trên sàn nhà lạnh lẽo rồi lại mờ mịt ngửa đầu nhìn xung quanh. 
Cái mông vẫn còn hơi xót, mà dường như đã giảm sưng rồi, không có đau rát như ban đầu nữa. 
Tô An xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng lên, đỏ mặt cúi đầu nhìn một phút, vẫn quyết định ngồi xổm xuống một cách khó khăn, nhặt áo khoác vest của Hàn Hữu Minh lên rồi quấn vào người mình. 
Mùi vị trên thân thể người đàn ông này đều là mùi hormone, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-than-tuong/485311/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.