Theo lời nói của Trương Diên Lạc, từng tế bào trên người Hàn Doanh đều rung lên.
Cảm nhận ánh mắt hắn sắc bén giống như muốn cắt lìa tay ra, nàng liền buông tay. Há miệng định bụng nói vài câu nịnh nọt, nhưng lại nhớ ra bây giờ nàng cũng không còn là cung nữ của hắn nữa, lá gan lập tức to hơn mấy lần: “Ta làm gì liên quan gì đến huynh? Cũng không phải làm chuyện gì thương thiên hại lý!”
Trương Diên Lạc trừng mắt.
Hàn Doanh trừng lại.
Nàng bây giờ đường đường là quận chúa, tính ra cũng là biểu muội của hắn, thân phận chẳng kém hắn là bao, có gì phải sợ?
Tiểu cô nương không ngờ bởi vì cứu mình mà ân nhân lại bất hòa với bằng hữu, khó xử lên tiếng: “Điều tại tiểu nữ không tốt, hại ân nhân gặp nguy hiểm còn làm ân nhân bất hòa với bằng hữu.”
Hàn Doanh lập tức thu lại vẻ hung dữ, tươi cười nói: “Cô nương đừng nói thế, ta với hắn cũng không phải bằng hữu gì, phải rồi nên gọi cô nương như thế nào?”
“Tiểu nữ Mộc Khuê.” Mộc Khuê đỏ mặt trả lời, hơi khom người: “Dù sao cũng đa tạ công tử đã giúp đỡ tiểu nữ.”
Hàn Doanh vội đỡ Mộc Khuê: “Chớ khách khí, ta ghét nhất chính là hạng nam nhân không ra gì đó.”
Mộc Khuê nghe thế mặt đỏ như tôm luộc, cúi đầu ngượng ngùng.
Ai đó bị ngó lơ vô cùng tức giận lên tiếng: “Ngươi có thể nói xem đã có chuyện gì rồi chứ.”
Hàn Doanh gật đầu: “Đúng rồi, đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-bon-co-nuong-thich-nguoi/1916925/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.