Chớp mắt, Hàn Doanh cũng đến đây được gần chục ngày, nhờ ‘lá chắn’ Hoa phi mà công việc nhẹ nhàng đi không ít, vui thì cùng bọn họ giặt đồ, tám chuyện một chút, buồn thì tìm một chỗ đánh một giấc là xong. Lý bà bà có thấy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, Hàn Doanh nghiễm nhiên trở thành người được ưu ái nhất nơi đây.
Chỗ này giống như là một nơi độc lập, ngoài những cung nữ đưa đồ cần giặt đến đây thì chẳng có ai lui tới, ấy thế nhưng tinh thần buôn chuyện thì chẳng kém ai. Cũng nhờ vậy mà Hàn Doanh mới biết được tại sao nàng lại lưu lạc đến nơi này.
Chủ đề mà các tỷ muội quan tâm nhất chính là tứ hoàng tử, nghe nói sau lần trúng độc đó, hắn ta không chết, thế nhưng thể chất đã yếu bây giờ còn yếu hơn, rất ít khi ra ngoài, ngoài những cung nữ thái giám trong Nam Uyển Cung ra thì chẳng mấy ai gặp được người. Muốn gặp hoàng thượng cũng không khó bằng gặp hắn ta, điểm này thì Hàn Doanh hoàn toàn đồng ý.
Hiện tại Hàn Doanh đang nằm vắt vẻo trên một cành cây, vừa liu diu ngủ vừa nghe bọn họ rôm rả nói chuyện:
“Hôm nay ta nghe một cung nữ trong Nam Uyển Cung nói, tứ hoàng tử mấy hôm nay lại bệnh nặng, không rời giường nửa bước.”
“Thế sao? Tứ hoàng tử của ta thật đáng thương.”
“Vớ vẩn, ai là của ngươi chứ!”
“Nếu ta có thể đến đó chăm sóc cho chàng thì tốt biết mấy.” Những người khác đồng thời làm hành động buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-bon-co-nuong-thich-nguoi/1916893/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.