🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 68: Mắt Sa Mạc

Sau khi vượt qua bài kiểm tra cấp độ dị năng, nhân viên công tác phân cho bọn họ hai cái lều trại gần nhau, tất nhiên lều trại cũng không phải là nơi ở tốt nhất, muốn được đãi ngộ và chỗ ở tốt hơn, thì cần phải tham gia chiến đấu, phòng ngự khi tang thi tập kích vào buổi tối để lấy điểm giá trị cống hiến.

Ô Đóa không lấy nhà xe ra, sống trong nhà xe nhiều mọi người cũng cảm thấy mệt mỏi, không gian bên trong có hạn, chỉ có bà Ô và Ô Đóa có thể ngủ trên giường, những người khác đều ngủ ở sô pha hoặc là nằm ở ghế điều khiển để ngủ, rốt cuộc bây giờ cũng có một chỗ để tạm nghỉ ngơi, tất nhiên là họ không muốn ở trong nhà xe nữa.

Lều trại cách chỗ đăng ký dị năng không xa, đồng thời cũng là ở bên ngoài Mắt Sa Mạc, chỉ có đủ giá trị cống hiến thì mới có thể đổi được phòng ở bên trong thành phố.

Gần bãi đất trống có rất nhiều lều trại lớn lớn bé bé, có một số trông như đã có người ở từ lâu, những chiếc lều màu trắng bên ngoài lấm lem các vết bẩn, rác rưởi bị vứt bừa ở xung quanh.

Lâm An dắt Tiểu Phúc đứng ở giữa đồng đội, cậu nhìn lướt qua một vòng, rồi lại cúi đầu không dám nhìn nhiều thêm, nhìn thêm chút nữa thì cậu lại không nhịn được mà muốn quét dọn, nơi này thật sự quá bẩn, hơn nữa cậu đã bắt đầu lo lắng vấn đề nơi ở của họ rồi.

Tuy hiện tại cậu có thể tiếp xúc gần với đồng đội, nhưng bệnh sạch sẽ không phải một ngày là có thể hết được, với lại bệnh sạch sẽ của cậu rất nghiêm trọng, cậu không thể chịu nổi nơi mình ở có thứ bẩn thỉu gì.

Thẩm Tu Trạch cũng chú ý tới hoàn cảnh xung quanh vừa loạn vừa bẩn, từ đống đổ nát và rác rưởi có thể thấy được khu vực này đều đã chật kín người, chẳng qua bây giờ những người này đều đang nghỉ ngơi bên trong lều trại.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới nếu là tang thi Lâm An lúc trước, nhìn thấy hoàn cảnh ở đây chắc đã bắt đầu sử dụng rồng nước rồi.

Lúc này hắn đang đi tuốt ở đằng trước, nghĩ đến đó liền nhịn không được mà quay đầu nhìn Lâm An ở đằng sau, vừa lúc thấy cậu đang cúi đầu, tựa như không nhìn thấy gì cả.

Khi tới lều trại của mình, Lâm An phát hiện ở xung quanh đây còn tính là sạch sẽ, lều trại cũng lớn hơn nhiều so với mấy cái mà họ thấy trên đường, bề ngoài cũng không có dơ bẩn gì.

Tuy bọn họ vừa mới tiến vào thành phố này không lâu, cũng chưa làm ra cống hiến gì, chỉ có thể ở khu vực bên ngoài gần tường thành, nhưng nơi này cũng có phân ra ba bảy loại, nhóm người Lâm An đều là dị năng giả cấp A, cho nên lúc được phân lều trại cũng là lều trại tốt nhất.

Vén lều trại lên đi vào bên trong, một cổ oi bức phả vào mặt, nơi này không có người ở, cửa sổ cũng đóng kín, cho nên bên trong còn nóng hơn cả bên ngoài, giống như một cái nồi hấp vậy.

Lâm An và Thẩm Tu Trạch đều không có biểu hiện gì, còn những người khác thì có chút chịu không nỗi, gần như bị hơi nóng ở trong lều làm cho ngạt thở, muốn lùi lại đi ra ngoài.

Tuy nhân viên công tác là người ở đây, nhưng thời tiết oi bức lâu thế này, quả thật lều trại không phải nơi mà người ở được, hắn nhanh chóng nhắc nhở một số việc cần chú ý, và buổi tối khi nghe thấy tiếng còi cảnh báo cần phải lập tức tập hợp toàn bộ để đi đánh tang thi, sau đó hắn liền rời đi.

Trước khi rời đi, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Phúc đang đứng kế bên Lâm An, hắn nhìn rất lặng lẽ, nhưng Thẩm Tu Trạch vẫn phát hiện ra được, nhớ tới đối phương có nói qua hắn có thể nhìn ra được người nào có dị năng hay không, vậy dị năng của Tiểu Phúc có phải cũng bị hắn phát hiện rồi không?

Nhưng mà phát hiện ra cũng chả sao cả, Tiểu Phúc sẽ không chạy loạn, hơn nữa nó cũng chỉ ở bên cạnh Lâm An, cho dù có xảy ra chuyện gì, Lâm An cũng sẽ biết ngay, đừng nhìn lúc này Lâm An vẫn là bộ dáng tốt tính và có hơi nhát gan như cũ, nhưng nếu thật sự đánh nhau, có thể đánh được cậu cũng không có mấy người.

Đến khi nhân viên rời khỏi, Lâm An vẫn luôn giấu mình trong đám người không có cảm giác tồn tại gì mới lặng lẽ thở ra một hơi, cảm thấy tự tại hơn nhiều.

Tuy bệnh sợ xã hội của cậu đã tốt hơn chút, nhưng ở trước mặt người lạ cậu vẫn có hơi không được tự nhiên, cậu chỉ ước gì bản thân có thể biến thành không khí, để không ai chú ý tới mình nữa.

Lâm An dắt Tiểu Phúc đi vào lều trại, cậu mở cửa sổ ra, để cho không khí lưu thông.

Vào ban ngày ở sa mạc, cho dù có gió thì cũng là từng luồng gió nóng, nhiệt độ trong lều trại cũng không có giảm được bao nhiêu, nhìn mọi người ướt đẫm mồ hôi, dưới chân Lâm An xuất hiện từng làn sương lạnh trắng xóa nhanh chóng lan ra khắp nơi, mặt đất và lều trại đều bị lớp sương mỏng này làm đóng băng, không khí nóng bức trong lều trại lập tức trở nên mát mẻ hơn.

Âu Dương Đông thoải mái nheo mắt lại, hắn sợ nóng nhất, ở môi trường như thế này hắn đổ mồ hôi nhiều nhất, quần áo đều ướt đẫm, hiện tại cuối cùng cũng mát mẻ, hắn không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Lớp băng mỏng nhanh chóng tan ra, nhưng sự mát mẻ mà nó mang lại khiến cho không khí trong lều không còn oi bức nữa, mọi người cũng ở trong lều nói chuyện với nhau.

Mặc dù trước đó Thẩm Tu Trạch có tới Mắt Sa Mạc rồi, nhưng sau khi mạt thế tới, quy tắc sinh tồn đã sớm thay đổi, trước tiên bọn họ cần phải nắm giữ được tình hình ở nơi này, để còn tính toán bước tiếp theo.

Sau khi thảo luận xong, Thẩm Tu Trạch, Từ Phóng và Âu Dương Đông đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, Lâm An, Ô Đóa và bà Ô ở lại chỗ này.

Người ở thành phố này đều nghỉ ngơi vào ban ngày, buổi tối mới ra ngoài đánh tang thi, nhưng ban ngày vẫn sẽ có một số người thức, vừa lúc có thể dò hỏi thông tin chi tiết hơn từ những người đó.

Mấy người Thẩm Tu Trạch rời đi, Lâm An và Ô Đóa bàn nhau quét dọn hai cái lều trại này một lượt, nơi này đã lâu không có người ở, tuy không bẩn nhưng trong mắt Lâm An thì khắp nơi đều có vấn đề.

Vừa rồi bà Ô vẫn còn bình thường, nhưng bây giờ bà lại ngồi ở mép giường trong lều trại, vẻ mặt ngây ngốc, không biết đang nghĩ gì.

Ô Đóa nhìn thấy mà đau lòng, nhưng cô bé lại không có cách nào cả.

Hai người quét dọn lều trại, dây dắt Tiểu Phúc cũng được tháo ra, chỉ là nó cũng không có chạy loạn, mà đi xung quanh lều trại ngửi tới ngửi lui, cuối cùng nằm xuống dưới chân bà Ô, nhìn Lâm An lau dọn vệ sinh.

Dị năng của Lâm An rất thuận tiện cho việc quét dọn, Ô Đóa cảm thấy mình ở chỗ này chỉ tổ vướng víu tay chân, cho nên cô bé đi qua lều trại bên cạnh để quét dọn.

Đột nhiên, Lâm An và Tiểu Phúc cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa lều, Tiểu Phúc cảnh giác đứng dậy, sủa về phía ngoài cửa mấy tiếng.

Lâm An nắm chặt giẻ lau trong tay, cậu ngửi thấy mùi của người lạ.

Không lâu sau, ngoài lều có một giọng nam vang lên: "Có ai không?"

Bà Ô như không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, Ô Đóa đang quét dọn ở lều trại bên cạnh, nơi này chỉ có mình cậu cùng với Tiểu Phúc.

Lâm An còn chưa kịp nghĩ xem mình nên nói cái gì, thì người bên ngoài đã cất cao giọng lần nữa: "Có người không, tôi vào đây."

Vừa dứt lời, đối phương liền xốc rèm lều trại lên đi vào.

Đó là một người đàn ông mặc đồ đen, áo choàng rất rộng, trên áo choàng đen thêu hoa văn ngọn lửa màu vàng, trông rất cao cấp, vẻ ngoài của hắn nhìn qua rất thành thật, cười lên vừa giản dị vừa chân thành.

"Chào cậu, chào cậu, tôi là thành viên của tiểu đội Viêm Nhật, tôi là Trương Thành."

Lâm An nắm chặt giẻ lau, cậu đứng tận phía trong cùng của lều trại, ánh mắt lảng tránh đáp lại một tiếng, sau khi vào đây cậu đã tháo kính râm xuống, dùng tóc mái để che đôi mắt đỏ của mình, cậu cúi đầu, nhìn giống như một chàng trai nhút nhát, hướng nội.

Tiểu Phúc đứng dậy, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người vừa tiến vào, nhưng cũng không có cách quá xa bà Ô.

Trương Thành vừa đi vào lều trại đã thấy rõ được hoàn cảnh ở bên trong, một bà lão cùng với một thanh niên, hai người này hẳn là dị năng giả hệ tinh thần và dị năng giả hệ thủy mà trong tình báo nhắc tới, tuy đã biết hai người này đều là cấp A, cao hơn hắn cả một bậc, nhưng sau khi nhìn thấy hai người này, Trương Thành vẫn cảm thấy có chút thất vọng.

Hắn là thành viên của tiểu đội Viêm Nhật, ngoại trừ lúc chiến đấu, công tác chủ yếu của hắn chính là đi lôi kéo dị năng giả, hôm nay ở Mắt Sa Mạc có tới một nhóm sáu người đều là dị năng giả cấp A, chuyện này chắc đã truyền khắp trong các đội ngũ rồi, mọi người đều muốn lôi kéo những người này, chỉ là hắn có con đường riêng, tin tức nhanh nhạy nhất, cho nên mới là người đầu tiên chạy tới đây.

Dị năng giả hệ tinh thần rất ít, nhưng là một bà lão, sức chiến đấu của bà chắc chắn không đủ, hơn nữa, bà lão này nhìn qua tuổi thật sự rất lớn, cho dù có thể lôi kéo vào trong đội ngũ thì chắc cũng chỉ có thể hỗ trợ bọn họ, họ cũng không dám để một bà lão tuổi lớn như thế đi ra ngoài giết tang thi.

Mà người còn lại.....

Trương Thành nhìn về phía Lâm An đang trốn tránh, tuy không thấy rõ được diện mạo của cậu, nhưng thân hình gầy gò, nửa dưới khuôn mặt trắng nõn thanh tú, thấy thế nào cũng giống một tên tiểu bạch kiểm*.

* Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

Cảm giác cũng không giống một dị năng giả có thể chiến đấu được.

Nhưng mà nghĩ tới cậu là một dị năng giả hệ thủy, cho dù không thể chiến đấu, thì làm hậu cần vẫn dư dả, ở trong sa mạc này, các đội ngũ muốn ra ngoài tìm kiếm vật tư, giết tang thi, thì nguồn nước là vô cùng quan trọng.

Những người khác không biết tính cách như thế nào, nghe nói có một tên côn đồ, một tên béo và một tên trông có vẻ rất khó chọc, nghe có vẻ đều rất khó nhằn, như vậy thì tính cách yếu đuối một chút cũng không có gì không tốt, ít nhất là dễ quản lý.

Trong lòng Trương Thành suy nghĩ trăm bề, nhưng trên khuôn mặt thành thật kia lại không lộ ra chút gì, hắn cười hỏi: "Cậu là dị năng giả hệ thủy cấp A à?"

Lâm An gật đầu, miếng giẻ lau trong tay sắp bị cậu moi rách đến nơi.

Bà Ô đang lang thang trong thế giới của mình, tương đương với ở nơi này chỉ có mình cậu và người xa lạ này, bầu không khí rất khó xử, về mặt lý trí, cậu biết đối phương đột nhiên xuất hiện ở đây nhất định là có mục đích nào đó, nhưng trên thực tế, cậu không biết nên nói cái gì với đối phương, chỉ muốn đối phương nhanh chóng rời đi.

" Là như thế này, tôi là thành viên của tiểu đội Viêm Nhật, tiểu đội của chúng tôi là một trong năm đội đứng đầu ở Mắt Sa Mạc, đãi ngộ ở chỗ chúng tôi cũng là tốt nhất....."

Dường như đối phương rất tự hào khi nói về đội ngũ của mình, hơn nữa càng nói càng nhiều, từ lợi ích, phúc lợi, sự quan tâm của đội, đến việc trong đội ngũ có những nhân vật lợi hại nào, đã làm những nhiệm vụ gì, v v...., hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Lâm An không quen biết những người mà hắn nói, cậu cũng không có hứng thú gì với tiểu đội Viêm Nhật cả, cậu chỉ muốn được yên tĩnh để quét dọn vệ sinh mà thôi.

Trương Thành nói liền một hơi, giống như đã luyện tập qua rất nhiều lần, nên không hề dừng lại một lần nào, lúc nói chuyện với người khác Lâm An đều rất khẩn trương, căn bản không có cách nào ngắt lời của hắn, chỉ có thể yên lặng đứng nghe, ở trong lòng thì kêu cứu mạng.

Có lẽ do nội tâm của Lâm An kêu cứu quá mãnh liệt, cho nên bà Ô đã tỉnh táo lại, hoặc cũng có thể do bị Trương Thành đánh thức.

Bà nhíu mày nhìn cái tên đang đứng ở cửa lều trại nói mãi không ngừng, bà đứng dậy bước qua đó, tát lên đầu của Trương Thành một cái: "Cậu là ai, ở chỗ này lải nha lải nhải cái gì đấy?"

Một cái tát của bà Ô khiến Trương Thành cảm thấy đầu của mình kêu lên ong ong.

Hắn không ngờ rằng, bà lão ngồi ngơ ngác ở một chỗ lại có lực tay mạnh đến vậy, còn mạnh hơn phần lớn người ở trong đội ngũ của bọn họ.

Trương Thành không thể tin được mà nhìn Ô Sương Tuyết, không hổ là dị năng giả cấp A, dù là một bà lão thì cũng không thể coi thường được.

"Tôi là thành viên của tiểu đội Viêm Nhật, hôm nay tới đây là muốn giới thiệu cho các vị đội ngũ của chúng tôi một chút, muốn sinh hoạt ở tại thành phố này, tốt nhất là vẫn nên gia nhập vào một đội ngũ nổi tiếng nào đó, giống như tiểu đội Viêm Nhật của chúng tôi có các phương diện, lợi ích rất tốt, hơn nữa còn được người khác tôn trọng....."

Trương Thành vô cùng có trách nhiệm mà tiến hành mời chào, nhưng bà Ô không quan tâm, từ khi bà bị bệnh thì tính tình cũng tệ hơn rất nhiều, khi có tiếng ồn, bà luôn cảm thấy rất khó chịu, bà nghe ra ý muốn của đối phương, bà Ô trực tiếp ngắt lời hắn: "Không cần, chúng tôi sẽ không ở chỗ này lâu, cũng sẽ không gia nhập bất kỳ tiểu đội nào cả."

"Hả? Các người còn muốn đi đâu?" Trương Thành bị cắt ngang, hắn cảm thấy rất khó chịu.

"Đừng quan tâm chúng tôi sẽ đi chỗ nào, chúng tôi còn muốn nghỉ ngơi, mời trở về cho." Thái độ của bà Ô rất cứng rắn.

Trương Thành bị bà Ô đẩy mấy cái, đẩy ra khỏi lều, hắn có chút tiếc nuối nhìn về phía lều trại, không thể cứng đối cứng với một bà lão, nhưng tên tiểu bạch kiểm vừa rồi, không phải, cái cậu thanh niên kia nhìn qua rất dễ thuyết phục, lần sau hắn sẽ đến lúc không có ai, nói không chừng có thể thành công.

Trương Thành ở chỗ này không thu hoạch được gì, hắn lại đi tìm mấy người Thẩm Tu Trạch đã rời đi lều trại, chẳng qua một chuyến này của hắn nhất định sẽ thất bại.

Lâm An nhìn thấy người lạ đã rời đi, cậu ngẩng đầu nhìn bà Ô, hai mắt sáng lấp lánh: "Bà Ô, bà thật lợi hại."

Bởi vì cậu không biết từ chối người khác, cũng không hòa hợp được với mọi người, cho nên cậu rất ngưỡng mộ những người hào phóng và can đảm, có thể không thèm để ý tới ánh mắt cùng suy nghĩ của người khác, làm những việc mình muốn làm, thật sự rất giỏi.

Bà Ô chỉ tỉnh táo được một lúc, bà lại nhận nhầm Lâm An là con dâu của mình, kéo tay cậu không buông, lải nhải an ủi cậu đừng lo lắng, cuối cùng vẫn là Ô Đóa đang quét dọn ở bên cạnh cứu cậu ra.

Rốt cuộc Lâm An cũng có thể yên tĩnh làm dọn dẹp vệ sinh, cậu có thể ngửi được xung quanh đây có người lạ đang đi tới đi lui, những người này hình như đang ở xa xa quan sát, không có ai lại đây cả.

Chờ mấy người Thẩm Tu Trạch tìm hiểu xong tin tức trở về, họ nhìn thấy chính là hai chiếc lều trại mới toanh.

Từ Phóng nhìn hai chiếc lều trại trắng toát rực rỡ trước mặt, hắn còn nghi ngờ bản thân đi nhầm chỗ.

Lều trại xung quanh đây đa số đều là màu trắng, nhưng vì để ở đây đã lâu cho nên nhiều lều đã bị cháy nắng ngã sang màu vàng ố, một số lều trại thường xuyên có người ở thì bên ngoài có rất nhiều vết bẩn, trông thật sự rất dơ.

Bởi vì thực lực của họ cho nên nhân viên công tác đưa họ đến căn lều tương đối mới, có rất ít người ở tại lều trại này, nhưng nó cũng đã cũ và ố vàng, lúc này, dưới ánh mặt trời, căn lều lại trắng như tuyết, hoàn toàn khác biệt so với những căn lều xung quanh.

Từ Phóng đi một vòng quanh lều, nhưng không tìm thấy vết bẩn nào, hắn sờ cằm thở dài: "Anh An thật là tuyệt vời, em cảm thấy bệnh sạch sẽ của anh ấy thật sự có lợi cho chúng ta, mặc dù ngày thường em cũng rất sạch sẽ, nhưng so với anh ấy quả thật như một tên lôi thôi vậy, thật lợi hại, về sau nếu anh ấy mở một công ty vệ sinh, chắc chắc việc làm ăn sẽ bùng nổ."

Dị năng lợi hại như vậy mà chỉ muốn mở một công ty dọn vệ sinh? Thật sự quá tầm thường, trong lòng Âu Dương Đông chửi thầm, chỉ là lều trại sạch sẽ như vậy đúng thật là thoải mái, bệnh sạch sẽ của Tiểu An đúng là tạo phúc cho mọi người mà.

Thẩm Tu Trạch không nói gì, hắn nhìn mấy lần liền trực tiếp đi vào trong lều.

Bên trong cũng được thay đổi rất lớn, vốn dĩ trong lều không có gì, chỉ có bụi đất rơi xuống, hiện tại các loại bàn ghế được bày ra, hơn nữa chăn nệm cũng là đồ mới.

Trước kia, Lâm An còn trong thời kỳ tang thi, cậu chỉ biết vùi đầu vào quét dọn vệ sinh, hiện tại dường như cậu còn có thêm một chút ám ảnh cưỡng chế, mọi đồ đạc đều được sắp xếp rất đúng chỗ.

Thoạt nhìn vô cùng vừa mắt.

Lâm An đã ngửi được mùi vị của mọi người, Thẩm Tu Trạch vừa bước vào, cậu liền đi về phía hắn.

"Tôi lau dọn xong rồi." Cậu nhìn Thẩm Tu Trạch, đôi mắt đỏ thẫm như ẩn như hiện bên dưới tóc mái, hai tay nắm chặt góc áo, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Chờ cái gì? Thẩm Tu Trạch cúi đầu nhìn Lâm An, bỗng nhiên hiểu được ý của cậu, hắn nở nụ cười, nói: "Em làm tốt lắm, dọn dẹp thật là sạch sẽ, tôi còn tưởng lều trại này màu vàng cơ, thì ra nó là màu trắng."

Lâm An cũng không yêu cầu gì nhiều, có thể nghe được những lời này của Thẩm Tu Trạch, cậu đã rất vui vẻ rồi, cậu rất thích được người khác khen.

Thẩm Tu Trạch nhìn nụ cười trên môi cậu, đang định khen cậu thêm vài câu nữa thì nghe thấy giọng nói của hai người phía sau.

"Anh An, sao anh làm được vậy? Ôi trời ơi, lều trại của chúng ta thật sự khác biệt đó, bắt mắt nhất luôn."

Âu Dương Đông nhìn bốn phía: "Bên trong sạch sẽ như vậy, giống như đang ở nhà ấy."

Được mấy người họ khen khiến Lâm An rất vui vẻ, cậu nhìn ba người trước mặt, nói: "Quần áo của bà Ô và Ô Đóa đã được giặt sạch sẽ rồi, quần áo của mọi người cũng thay ra đi, để tôi giặt."

Những đứa trẻ không nhận được tình yêu thương và sự quan tâm nào, khi được người khác khen ngợi, sẽ hết lòng báo đáp lại đối phương, bây giờ Lâm An đang ở trong trạng thái này, cậu đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, và cũng xem những đồng đội của mình như người thân trong gia đình, vậy nên cậu muốn đối tốt với họ nhiều hơn.

Từ Phóng không nghĩ gì nhiều, vừa lúc một đường tới đây hắn có đổ mồ hôi, hơn nữa dị năng của Lâm An mà giặt quần áo thì quá tiện lợi, hắn vừa nghe cậu nói như vậy, liền lập tức bắt đầu cởi áo khoác.

"Không cần, chờ lát nữa lấy nước, tự chúng tôi giặt." Thẩm Tu Trạch dùng ánh mắt đe dọa nhìn về phía Từ Phóng đang cởi quần áo, cảm nhận được tầm mắt chết chóc của lão đại, Từ Phóng hậm hực mặc đồ lại.

"Em đã làm nhiều việc như vậy rồi, còn lại cứ giao cho chúng tôi, lát nữa sẽ nói tin tức chúng tôi thu thập được cho mọi người, sau đó mấy người chúng ta nhóm lửa nấu cơm, bây giờ tạm thời còn đang an toàn, cơm nước xong còn phải đi đánh tang thi nữa."

Không phải Thẩm Tu Trạch thiên vị Lâm An, tuy dị năng của cậu làm công việc dọn dẹp vệ sinh rất thuận tiện, Lâm An làm những việc đó cũng không có một câu phàn nàn nào, nhưng hắn không muốn những người khác tập mãi thành thói quen, một khi đã quen với những trả giá của Lâm An, thì bọn họ sẽ xem những chuyện này như là lẽ đương nhiên.

Thái độ của Thẩm Tu Trạch rất kiên quyết, Lâm An cũng không có ép buộc, cậu không ngốc, cũng biết Thẩm Tu Trạch là suy nghĩ vì cậu, cậu làm việc chỉ bởi vì mọi người xứng đáng được nhận, nếu là người khác, cậu mới không làm đâu.

Sau đó, Lâm An cũng không có nghỉ ngơi, cậu tắm rửa cho Tiểu Phúc.

Bộ lông màu vàng nhạt của nó mềm mại và óng ả, vừa nhìn là biết được nuôi rất tốt.

Chạng vạng, bầu trời tràn ngập những đám mây đủ loại màu sắc, Lâm An và những người khác ngồi trước đống lửa bên ngoài lều, trên bếp có một con cừu nướng không lớn lắm, nhưng mùi hương tản ra rất thơm.

Con cừu này là bọn họ bắt được ở trong rừng, tuy kích thước nhỏ nhưng nó chạy rất nhanh, chất thịt cũng rất tươi ngon, sau khi đã ăn qua một lần, mỗi lần bọn họ tìm kiếm con mồi ở trong rừng đều sẽ cố ý tìm loại cừu này, sau khi bắt được thì ở tại chỗ ăn một phần, phần còn lại thì đặt ở trong không gian của Ô Đóa, thời gian trong không gian đã bị ngừng lại, nên cũng không lo thịt sẽ bị biến chất.

Mùi thơm của thịt nướng tràn ngập xung quanh, những người ở trong bóng tối đang lén lút quan sát bọn họ đều không khỏi nuốt nước miếng, chưa kể những người đang ngủ trong lều trại sau khi ngửi thấy mùi thơm đều bị đánh thức vì đói bụng.

Lâm An không ăn những thứ này, hiện tại cậu cũng không biết mình là tang thi hay là người nữa, rõ ràng Thẩm Tu Trạch đã kiểm tra qua, cục đá kia không còn ở trong bụng của cậu nữa, đã bị cậu hấp thu hoàn toàn rồi, nhưng cậu vẫn còn lý trí, tuy bụng vẫn đói, nhưng cũng không đói đến phát điên giống như trước đó, cậu vẫn có thể chịu được.

Đối mặt với một con cừu nướng, cậu vẫn không có cảm giác muốn ăn.

Cho nên bữa cơm tối nay, Lâm An chỉ ngồi nhìn mọi người ăn.

Mới lúc nãy, Thẩm Tu Trạch đã nói cho mọi người biết một ít tin tức về thành phố này, về cơ bản, nơi này đều do dị năng giả khống chế, dị năng giả chia thành các tiểu đội khác nhau, cùng nhau quản lý thành phố, bởi vì bên ngoài thành phố còn rất nhiều tang thi, cho nên sức lực của bọn họ chủ yếu đều đặt trên việc giết tang thi và tìm kiếm vật tư, cơ bản không có xung đột lớn nào xảy ra.

Mà những người khác cũng bị đàn áp bởi những dị năng giả mạnh mẽ đó, nên đều tuân thủ quy tắc mà họ đặt ra.

Tuy Mắt Sa Mạc là một thành phố, nhưng xung quanh đây cũng có rất nhiều thị trấn nhỏ, những thị trấn nhỏ này có rất nhiều tác dụng khác nhau, có chuyên môn chế biến các loại thực phẩm, có chuyên môn gieo trồng lương thực, cho nên bọn họ muốn đi thu thập vật tư, cũng chỉ có thể đi đến các thị trấn xung quanh để tìm kiếm, có đôi khi còn phải đặc biệt đi tìm các thiết bị máy móc vẫn còn sử dụng được mang về, để tiếp tục vận hành.

Bởi vì ở trong Mắt Sa Mạc không tự sản sinh ra lương thực, cho nên vật tư ở đây vô cùng quan trọng, dị năng giả hệ thực vật và dị năng giả hệ thủy đều rất được chào đón, nếu không phải sau mạt thế, phần lớn người đều biến thành tang thi, thì vật tư ở đây đã sớm không đủ rồi.

Chẳng mấy chốc, một vài người ngửi thấy mùi thơm đi ra khỏi lều trại, nhìn thẳng về phía bọn họ.

Lâm An:"....."

Mặc dù cậu biết rõ những người này không phải đang nhìn cậu, mà là đang nhìn thịt nướng, nhưng cậu rất nhạy cảm với tầm mắt của người khác, dường như cậu có thể cảm nhận được những ánh mắt đó xuyên thấu qua cơ thể cậu, nhìn vào thịt nướng.

Những người đã ở thành Sơ Hi đều rất bảo vệ đồ ăn, Ô Đóa bình tĩnh cắt thịt dưới cái nhìn chăm chú của những người đó, rồi đưa cho bà mình, lại chia thịt cho những người khác, không hề có chút mất tự nhiên nào.

Bà Ô ăn cơm rất nề nếp, cho gì ăn đó, chỉ là, hình như bây giờ bà cũng không biết đói hay no, ăn nhiều quá cũng không lên tiếng, vậy nên mọi người còn phải cẩn thận để ý không cho bà ăn quá nhiều.

Da mặt của những người khác lại càng dày, không quan tâm người khác có nhìn bọn họ hay không.

Lâm An nhìn phản ứng của mọi người, cậu cũng lặng lẽ ngồi thẳng lên, mọi người đều không sợ, cậu cũng không nên sợ.

Trong bát inox của Tiểu Phúc có một miếng xương thịt lớn không gia vị, lúc này Tiểu Phúc đang vùi đầu vào chậu ăn ngấu nghiến, vô cùng chuyên tâm.

Từ Phóng vừa há to miệng ăn thịt, vừa nhìn quanh bốn phía, hắn phát hiện những người đó chỉ dùng ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm về phía này, cũng không có một ai lại đây, hắn hơi khó hiểu nói: "Mấy người đó chỉ nhìn thôi sao?"

Nếu là ở thành Sơ Hi, có khi đã đi tới cướp rồi.

Thẩm Tu Trạch thong thả ung dung ăn thịt: "Những người này có thể sống đến tận bây giờ, đều có mắt nhìn cả."

Quần áo của bọn họ sạch sẽ, ăn thịt cừu có trong rừng, ở trong lều trại tốt nhất, chỉ cần là người có đầu óc đều biết thực lực của bọn họ không hề thấp, có lẽ những người tin tức linh thông cũng đều biết được cấp bậc dị năng của bọn họ rồi.

Những người đó nhìn đám người Thẩm Tu Trạch ăn thịt, đúng thật là không có gan đi tới cướp, cuối cùng chỉ oán hận rời đi, không phải bọn họ không có đồ ăn của mình, điểm cống hiến hàng ngày của họ cũng đủ để họ có thể ăn no, nhưng bây giờ chủng loại đồ ăn cũng không nhiều lắm, các loại đồ hộp, lương khô, đều là đồ ăn thông dụng, ăn vào vừa khô cứng vừa không có vị gì, hoặc chỉ có vị mặn, nên tất nhiên là không ngon bằng thịt nướng rồi.

Ăn bánh quy khô, ngửi mùi thơm của thịt nướng, những người sống xung quanh đây đều muốn khóc, mấy người này là ai vậy, tự dưng xuất hiện mang tới đồ ăn thơm như vậy, muốn kéo thù hận hả.

"Mặc dù hoàn cảnh ở đây không tốt, nhưng quản lý lại khá tốt." Từ Phóng thở dài nhìn những người kia cuối cùng cũng đi, than thở nói.

Âu Dương Đông ngạc nhiên: "Cậu còn hiểu cả quản lý?"

Từ Phóng: "....Tôi không phải đồ ngốc, tôi nhìn thôi cũng có thể thấy được trạng thái tinh thần của những người này đều rất tốt, hơn nữa cả cái thành phố này đều không xảy ra vấn đề lớn gì, đương nhiên là do quản lý tốt rồi."

Lâm An gật đầu, những người ở đây đều mang theo chút sát khí, nhưng thái độ của họ rất thản nhiên, trạng thái tinh thần quả thật không tồi.

Đến khi mọi người ăn uống no đủ, họ nhìn bầu trời đỏ rực dần tối lại, cuối cùng chuyển sang màu xanh thẫm.

Mà sa mạc vốn dĩ rất khô nóng cũng có từng đợt gió mát thổi qua, tuy những cơn gió ấy còn mang theo hạt cát, mở miệng ra nói chuyện thì mồm sẽ đầy cả cát bên trong.

Đột nhiên, tiếng còi báo động vang vọng khắp nơi, tiếng cảnh báo lớn đến mức lan rộng ra khắp thành phố, tất cả mọi người ở trong lều đều bước ra ngoài.

Trước đây người đi lại không nhiều, nhưng sau khi chuông báo vang lên, hầu như mọi người đều từ trong lều đi ra, nhìn thoáng qua cũng có không ít người.

Những người này hoặc là cầm vũ khí trên tay, hoặc là quấn bản thân kín mít, họ vô cùng ăn ý chạy về những hướng khác nhau.

"Đến rồi." Thẩm Tu Trạch cũng lập tức đứng dậy.

Mỗi đêm, thành phố này đều sẽ bị tang thi tấn công, mà hiện tại bọn họ cũng phải đi chiến đấu với tang thi.

"Đi tới cửa thành." Thẩm Tu Trạch nói.

Trước đó hắn có được tin tức, gần cửa thành là nhiều tang thi nhất, dù bọn họ chỉ ở tạm thành phố này, cũng phải tuân thủ quy tắc ở đây, đi giết tang thi để lấy điểm cống hiến.

Ô Đóa tìm dây thừng, cột tay của mình và bà Ô lại chung với nhau, cô bé sợ lỡ như lúc đó quá loạn, bà mình lại chạy mất, hơn nữa để bà ở lại lều trại một mình cũng không an toàn, cho nên vẫn đưa bà theo cùng mọi người.

Đến cửa thành, đã có dị năng tấn công tang thi rồi, chẳng qua tang thi bên ngoài hình như cũng không nhiều lắm.

So với lúc ở thành Sơ Hi, thì quả thật ít đến thảm thương.

"Tang thi cũng không nhiều, hôm nay chúng tới ít hả?" Từ Phóng lẩm bẩm.

Lời của hắn bị người ở bên cạnh nghe thấy, đối phương nhíu mày, vẻ mặt nôn nóng nhìn tình huống ở bên ngoài tường thành, tường thành ở Mắt Sa Mạc rất thấp, liếc một cái cũng có thể nhìn thấy được mọi thứ ở bên ngoài, lúc nghe thấy lời nói của tên đầu trọc bên cạnh, đối phương quay đầu nhìn qua, phát hiện là một gương mặt xa lạ, liền kiên nhẫn giải thích: "Hôm nay là nhiều rồi, mấy người đừng có xem thường mấy con tang thi này, nếu không dễ chết lắm đấy."

Bọn họ đã gặp qua nhiều tang thi rồi, Từ Phóng nhìn những con tang thi đen xám ở bên ngoài, bộ dáng đều giống tang thi bình thường, chúng nó đang từ từ chui ra khỏi cát, quần áo trên người rách nát, tóc loe hoe vài cọng như cỏ dại, nhìn rất xấu.

Dị năng giả ở gần cửa thành đang tấn công những con tang thi sắp chui lên từ cát đó.

Lâm An cảm thấy những con tang thi này không quá giống với những con lúc trước đã gặp, cậu cẩn thận quan sát những tang thi bị tấn công trong hố cát, phát hiện rằng có rất nhiều dị năng giả đang tấn công, nhưng tang thi vẫn đang chầm chậm bò ra ngoài, dường như cơ thể chúng cũng không có tổn hại gì.

Hơn nữa làn da xám đen của chúng lộ ra ngoài, trông rất khỏe khoắn, nếu chỉ có một thì không sao, nhưng những con tang thi chui từ trong cát lên đều có cơ bắp cánh tay, bắp đùi rất chắc khỏe.

Cậu vội vàng muốn quan sát đám tang thi này nhưng đằng trước lại bị người chặn, Lâm An vội vàng dịch qua bên cạnh, nhưng lại tiếp tục bị chặn.

Lúc này, ở gần cổng thành có rất nhiều người tụ lại, người ở thành phố này đa số đều rất cao, Lâm An chỉ có thể nhìn thấy sau gáy của người ta.

Cậu nhanh chóng chạy tới gần chỗ Thẩm Tu Trạch, người rất nhiều, nhưng lực chú ý của mọi người đều đặt trên đám tang thi kia, sự tồn tại của Lâm An rất thấp, cho nên bệnh sợ xã hội của cậu cũng không phát tác.

Lúc con tang thi đầu tiên bò ra khỏi mặt đất, nó làm ngơ những công kích kia, chạy thẳng về phía cổng thành.

"Ôi đệt, con tang thi này lúc còn sống là vận động viên hả?" Từ Phóng nhịn không được kêu lên, lúc này hắn đã dựa sát vào tường thành thấp bé.

Tang thi kia chạy trong sa mạc rất nhanh, phía sau nó có dị năng giả đang đuổi theo, nhưng hoàn toàn không đuổi kịp nó.

"Đây là tang thi dị năng tốc độ." Âu Dương Đông đứng bên cạnh Từ Phóng nói.

Nhưng ngay sau đó, những con tang thi khác cũng từ trong hố cát bò ra, tốc độ chạy về phía cổng thành cũng rất nhanh, thân hình linh hoạt, gặp được tấn công còn lập tức có thể tránh đi.

Hàng chục con tang thi đang chạy về phía cổng thành, số lượng ít nhưng cảm giác áp lực mà chúng mang lại rất mạnh mẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.