Vì được xây dựng bên trong sa mạc, hơn nữa còn là ốc đảo duy nhất của sa mạc có một hồ nước, cho nên mọi người xây dựng một thành phố xung quanh ốc đảo và hồ nước này.
Những thành phố trước đó vì có tang thi xuất hiện, nên có đủ loại vấn đề xảy ra, cho nên Thẩm Tu Trạch vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ đối với Mắt Sa Mạc.
Bọn họ rời khỏi khu rừng, đi bộ năm ngày bên trong sa mạc, cuối cùng cũng thấy được tường thành của Mắt Sa Mạc, tường thành ở đây hơi thấp, cơ bản nhìn giống như một bức tường đất nhỏ, thậm chí xuyên qua bức tường có thể nhìn thấy được những cây xanh tươi tốt bên trong.
Trước đó ở trong rừng đã nhìn chán những thực vật màu xanh này, nhưng sau khi được tắm rửa bởi cát vàng trong mấy ngày nay, mọi người vẫn cảm thấy màu xanh lá mới là cảnh tượng đẹp nhất.
"Có cần đi kiểm tra trước một chút không? Lỡ như bên trong đều là tang thi thì chúng ta còn dễ chạy trốn." Từ Phóng hỏi, bên trong thành Mộc Linh đều là tang thi, hắn sợ thành phố này cũng đã bị tang thi chiếm lĩnh.
Lâm An nhìn tòa thành kia, bỗng nhiên nói: "Không cần đâu, bên trong đều là người cả."
"Làm sao anh biết?" Từ Phóng vừa hỏi xong thì lập tức im miệng, Anh An là tang thi, sao cậu có thể không biết bên trong có người hay không được chứ?
Mặc dù nhìn Lâm An không khác con người mấy, nhưng khứu giác của cậu vẫn là của tang thi, tất nhiên có thể ngửi thấy được mùi vị thịt tươi mới của con người ở bên trong thành.
Ô Đóa có chút vui mừng nhìn Lâm An: "Vậy thành phố này không bị tang thi chiếm đóng sao ạ?"
Âu Dương Đông suy tư nói: "Chắc giống với thành Sơ Hi vậy, tang thi và con người tồn tại chung."
Nếu bên trong có người, vậy họ phải đi vào nhìn một cái.
Lúc đi về phía thành phố, Ô Đóa lặng lẽ lấy một cái kính râm từ trong không gian ra đưa cho Lâm An, Lâm An nhận lấy rồi nói cảm ơn, sau đó mang kính râm vào.
Bây giờ đôi mắt của cậu vẫn là màu đỏ, chỉ cần cẩn thận là có thể nhìn ra sự khác thường của cậu, cậu không muốn vì mình mà mọi người gặp phải phiền phức gì.
Cách thành phố còn mấy chục mét, lúc mọi người đang mong chờ xem rốt cuộc thành phố này trông như thế nào, thì một chân của Từ Phóng bước hụt, đột nhiên hai chân của hắn bị lún xuống, trong chớp mắt đã bị bao phủ bên trong lớp cát vàng.
"Này? Cứu với, chân của tôi, nơi này có quỷ a a a a." Từ Phóng hét lớn lên.
Âu Dương Đông cách rất gần Từ Phóng, hắn lập tức vươn tay ra muốn kéo Từ Phóng lên, phạm vi cát lún không lớn lắm, những người khác đều không gặp phải tình huống như thế.
Âu Dương Đông cảm thấy mình đã dùng sức rất lớn rồi, nhưng vẫn không thể kéo Từ Phóng từ trong cát lún ra được.
"Chân! Chân đau quá!" Từ Phóng vẫn còn đang hét thảm thiết.
Âu Dương Đông đang chuẩn bị dùng sức lần nữa, thì phát hiện hai chân của mình cũng đang bị lún xuống.
Không đúng! Đây không phải cát lún!
Âu Dương Đông cảm giác như có thứ gì đang bắt lấy hai chân của mình kéo xuống dưới.
Thứ gì vậy?
Mắt thấy Âu Dương Đông cũng bị lún vào, Thẩm Tu Trạch lập tức bắt lấy tay của Từ Phóng và Âu Dương Đông.
Ô Đóa cũng lập tức lấy dây thừng từ trong không gian ra, ném về phía hai người.
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, cơ thể của họ đã bị chìm xuống một nửa.
Từ Phóng và Âu Dương Đông cầm dây thừng trong tay, chỉ là còn chưa đợi Ô Đóa dùng sức, Thẩm Tu Trạch đã dùng lực kéo hai người từ bên trong cát lún ra.
Lâm An không thể giúp được gì, sức của cậu nhỏ, cũng không biết nên dùng dị năng như thế nào, chỉ là lúc hai người được Thẩm Tu Trạch kéo lên, cậu tinh mắt phát hiện có hai bàn tay ở chỗ mắt cá chân của hai người đột nhiên rụt về.
Cậu lập tức đi lên dùng dị năng đóng băng nó lại, nhưng mà chúng quá nhanh, cậu chỉ kịp đóng băng những hạt cát.
Từ Phóng và Âu Dương Đông thở hổn hển, không dám tin nhìn chỗ cát lún kia đã trở lại bình thường.
"Có thứ gì đó nắm lấy chân em." Từ Phóng nói, hắn xoa xoa mắt cá chân, nhấc ống quần lên, quả nhiên ở cổ chân có dấu tay màu đỏ.
"Lão đại, ở dưới đó có người!"
Thẩm Tu Trạch cũng cảm thấy không bình thường, ở gần thành phố không thể có cát lún được, dù sao thì nơi này có số lượng người qua lại đông nhất, cho dù có cát lún thì cũng đã bị xử lý từ lâu.
Nhưng mà có người ở dưới đất? Người nào tự dưng lại trốn dưới đất?
"Là tang thi." Lâm An rất chắc chắn, cậu nhìn thấy cái tay kia là màu xám, là màu sắc của tang thi, hơn nữa người bình thường không có khả năng ở dưới mặt đất lâu như vậy được, chỉ có tang thi không có hô hấp mới có thể.
Tang thi? Tang thi ở dưới đất mai phục tấn công bọn họ?
Hiện tại Ô Sương Tuyết đang tỉnh tháo, còn giúp mọi người phân tích: "Chẳng lẽ là tang thi đặc thù?"
"Có thể, ở thành Sơ Hi chỉ có một vài chủng loại tang thi, không có nghĩa là những nơi khác cũng chỉ có những loại tang thi đó, ở nơi xa lạ, mọi người nên cẩn thận đề phòng hơn." Thẩm Tu Trạch cảm thấy rất có khả năng, bây giờ tình huống không rõ ràng lắm, chỉ có thể cẩn thận một chút.
Sau đó mọi người cùng nhau đi về phía thành phố, không biết có phải do lúc nãy đánh lén không thành công hay không, mà sau đó bọn họ không còn gặp phải tang thi đánh lén nữa.
Tới gần cửa thành, mới biết được tường thành này thấp thế nào, nhón chân lên là có thể thấy được người ở bên trong.
Chỉ là người ở bên trong thành cũng nhìn thấy được bọn họ.
Hai người đàn ông mặc áo cardigan trắng, quần dài đen bước ra.
Vừa gặp mặt, Thẩm Tu Trạch liền biết hai người này không thể coi thường được, mùi máu tươi cùng sát khí trên người rất nặng, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại có sự đề phòng cùng với dò xét.
"Các người từ đâu tới đây?" Nhìn đám người xa lạ này, cả hai đều có chút nghi ngờ, tuy có thể nhìn ra được bọn họ không phải là tang thi, nhưng phần lớn người ở trong thành bọn hắn đều quen biết, cho dù không quen thì cũng sẽ có cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy.
Lâm An lại bắt đầu khẩn trương, một mặt vì ánh mắt dò xét của hai người kia khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu, mặc khác là cậu cảm thấy chột dạ, cậu là tang thi, lỡ như bị phát hiện thì sao đây? Vì thế cậu chỉ có thể cúi đầu, núp mình ở phía sau đồng đội, ước gì không có ai nhìn thấy cậu.
Từ Phóng phát huy hết bản chất xã hội của mình, lập tức tiến tới chào hỏi: "Chúng tôi tới từ thành Sơ Hi."
"Thành Sơ Hi!" Hai người kia kêu lên, bọn họ không giống với đám người Từ Phóng trước đó, hoàn toàn không biết gì về những thành phố bên ngoài, bởi vì họ đã gặp qua rất nhiều nhà thám hiểm, cho nên đối với vị trí của các thành phố cùng đặc sắc ở đó cũng có chút hiểu biết, nhưng không phải thành Sơ Hi ở rất xa đây sao?
"Làm sao các người tới đây được?"
"Một lời khó nói hết, đi rất lâu mới tới được đây đó, chúng tôi chuẩn bị ở lại đây nghỉ ngơi một chút, muốn đi vào phải làm thủ tục gì? Hoặc là phải giao phí gì?" Từ Phóng không có nói những chuyện mà họ đã trải qua trên đường, dù hắn có hơi lảm nhảm thật, rất muốn khoe khoang với những người này về sức mạnh của lão đại và anh An, nhưng hắn cũng biết có những tin tức không thể để lộ, dù sao thì vẫn chưa biết rõ lắm về thành phố này và những con người này.
"Không cần nộp phí, chúng tôi thủ ở đây cũng chỉ xem thử ban ngày có tang thi tiến vào hay không thôi." Trong lòng hai người hiểu rõ, nếu những người này thật sự là từ thành Sơ Hi tới đây, vậy tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể đụng vào.
Trên đường đi tới đây có nhiều dã thú và tang thi như vậy, mà họ vẫn có thể sống sót được, cũng nói rõ những người này thật sự rất mạnh.
Một người trong đó ánh mắt lập lòe, nếu có thể mời chào những người này, nói không chừng thực lực trong đội của họ sẽ càng mạnh hơn, gã nhìn ba người Thẩm Tu Trạch, Từ Phóng và Âu Dương Đông, ba người này thật sự nhìn rất mạnh mẽ.
Còn Lâm An cùng với hai bà cháu Ô Sương Tuyết, bị hoàn toàn xem nhẹ.
Trước không nói tới hai bà cháu Ô Sương Tuyết một lớn một già, nhìn không có tí sức mạnh gì, Lâm An trắng nõn cúi đầu, nín thở như không muốn ai có thể nhìn thấy cậu, nhìn qua chẳng có tí liên quan gì tới mạnh mẽ cả.
Ba người là sự kết hợp của già, nhỏ, yếu, càng giống người nhà đi theo ba người kia hơn.
Có lẽ vì muốn lấy lòng, cho nên họ cũng không kiểm tra cẩn thận, dù sao là người hay tang thi chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là ra, hơn nữa người bị tang thi cắn phải, sẽ biến thành tang thi trong thời gian ngắn, căn bản không có thời kỳ ủ bệnh gì cả.
Cho nên Lâm An thành công trót lọt.
Từ trong lời nói của hai người này, mọi người cũng biết được rất nhiều tin tức.
Lúc đầu Mắt Sa Mạc cũng có rất nhiều người biến thành tang thi, nhưng những con tang thi này rất kỳ lạ, chỉ có số ít tấn công con người, còn lại đều chạy hết ra khỏi thành.
Một ít người có thực lực mạnh mẽ đều lén đi theo nhìn xem, lại phát hiện những con tang thi đó chạy tới một thị trấn nhỏ ở bên ngoài thành rồi ngừng lại, dường như muốn đóng quân ở chỗ này.
Còn chuyện vì sao chúng nó lại ở đó, ở đó làm gì, đến nay vẫn không có ai biết được.
Số lượng tang thi còn lại không nhiều lắm, đều bị những người may mắn còn sống sót ở Mắt Sa Mạc hiệp lực giết chết, rốt cuộc cũng đoạt lại được quyền khống chế thành phố này.
"Vậy những con tang thi ở bên ngoài kia là sao?" Từ Phóng hỏi, hắn hỏi chính là những con tang thi núp ở bên dưới sa mạc để bắt người.
Một người trong đó thở dài, mặc dù một số ít tang thi trong thành đã bị tiêu diệt, nhưng ở những nơi khác vẫn còn tang thi, có rất nhiều thị trấn nhỏ ở gần Mắt Sa Mạc, những tang thi trong mấy thị trấn ấy đều rất mạnh, người thường không thể đối phó được, cũng chỉ có dị năng giả mới có thể đối phó.
Hơn nữa, phần lớn tang thi tụ tập ở thị trấn nhỏ kia cũng sẽ ngẫu nhiên ra ngoài tìm đồ ăn, cho nên gần đây thường xuyên có tang thi lui tới là bình thường.
"Nhưng mà mọi người yên tâm, những con tang thi kia chỉ xuất hiện vào buổi tối thôi, ban ngày mặt trời quá lớn, những con tang thi đó hành động chậm chạp, rất dễ giết, bây giờ bọn chúng cũng thông minh hơn chút, ban ngày sẽ chôn mình dưới cát để đánh lén, buổi tối mới đi ra tấn công, cậu xem, ban ngày ở trong thành cũng không có bao nhiêu người, mọi người đều nghỉ ngơi cả, buổi tối mới ra ngoài chống tang thi."
Mấy người Thẩm Tu Trạch vào thành, phát hiện bên ngoài quả thật có rất ít người, chỉ có linh tinh mấy người.
Hơn nữa tang thi nơi này cũng rất kỳ lạ, vậy mà còn biết tập hợp lại với nhau, ban ngày ẩn náu trong cát, ban đêm ra ngoài tấn công, chỉ số IQ của chúng dường như cao hơn nhiều so với những tang thi bình thường.
"Các người đi đăng ký trước đi, sau khi đăng ký xong thì sẽ có người đưa mọi người tới chỗ ở, ở chỗ này không còn lưu thông tiền tệ nữa, muốn có ăn có chỗ ở thì phải đánh tang thi, nếu không có dị năng thì có thể đi làm hậu cần."
Câu sau rõ ràng là nhằm vào những người già yếu ở trong đội, Lâm An còn gật đầu, cậu không hề ý thức được mình có dị năng rất mạnh.
Hai người kia đưa mọi người tới nơi đăng ký liền rời đi, tiếp tục tới thủ cửa thành, chỉ là có một người trong đó lén nói cho bọn họ biết, nếu muốn ở lại đây sinh hoạt lâu dài, thì tốt nhất vẫn nên gia nhập vào một đội ngũ có thực lực mạnh một chút, nếu dị năng của bọn họ không tới nỗi nào, thì có thể được đội ngũ trọng dụng, sinh hoạt cũng có thể được bảo đảm, cuối cùng còn đề cử cho họ nên gia nhập vào đội ngũ Viêm Nhật.
Âu Dương Đông nghe xong thì không biết nói gì, bởi vì vừa nghe liền biết, tên này chính là đặc biệt tới đây lôi kéo người tiến vào tiểu đội Viêm Nhật kia, nhưng mà họ chỉ đi ngang qua đây thôi.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Thẩm Tu Trạch phát hiện, so với lần trước hắn đến đây, có rất nhiều kiến trúc đã biến mất, có lẽ là bị hư hại trong quá trình chiến đấu với tang thi.
Mặc dù tang thi trong thành phố đã được quét sạch sẽ, nhưng bên trong sa mạc rất thiếu thốn vật liệu xây dựng, trước đây các loại vật liệu khác nhau đều phải mua từ các thành phố xung quanh, bây giờ vì có tang thi, mỗi thành phố đều còn không lo được cho mình, trên cơ bản đều cắt đứt liên lạc. Cho nên người ở nơi này chỉ có thể phá đổ những ngôi nhà bị hư hại, rồi tùy tiện dựng lên những cái lều trại lớn ở trên mặt đất.
Nơi đăng ký, là ở bên trong một cái lều trại.
Lều trại màu trắng có chút nóng bức, bên trong chỉ có một người đang lười biếng ngồi trước một cái bàn, trong khoảng thời gian này không có nhiều dị năng giả mới tới đăng ký, hoặc là người tới thay đổi cấp bậc dị năng của mình, cho nên công tác của hắn rất nhàn, nghĩ tới lúc mới đầu chỗ này rầm rộ biết bao nhiêu, nhân viên công tác không nhịn được mà thở dài, lúc ấy hắn gặp được rất nhiều dị năng giả mạnh mẽ, nếu hắn cũng có dị năng công kích mạnh mẽ như vậy thì tốt rồi, không cần phải ở chỗ này, có thể gia nhập vào đội ngũ nổi tiếng nào đó.
Đang mặc sức tưởng tượng tương lai của chính mình, thì đột nhiên trước mắt hắn tối sầm, nhân viên công tác ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt mình đang đứng mấy người có bộ dáng rất hung dữ, đang từ trên cao nhìn xuống đánh giá hắn.
Nhân viên công tác bị hoảng sợ, hắn kinh hoảng nhìn mấy người đột nhiên xuất hiện này.
Thật ra cũng không phải là đột nhiên xuất hiện, chủ yếu là do lúc mấy người tiến vào thì nhân viên công tác này đang rơi vào cõi thần tiên, hoàn toàn không phát hiện ra có người đi vào.
Từ Phóng nhìn nhân viên công tác đang ngồi trên ghế, vỗ vỗ bàn nói: "Chúng tôi tới đây đăng ký."
"Được, được, các vị từ đâu tới đây?" Nhân viên công tác hoảng loạn hỏi, thật ra hắn đã gặp qua rất nhiều nhân vật lớn, theo lý mà nói thì hắn không nên khẩn trương như vậy, nhưng hắn lại bị đám người này bắt được dáng vẻ lười biếng của mình, lại thấy những người này có vẻ không dễ chọc, nhìn qua chính là cái loại một lời không hợp thì phải đập một trận, nhân viên công tác lập tức khẩn trương hơn, tay cầm bút đều run rẩy.
"Chúng tôi tới từ thành Sơ Hi." Từ Phóng nói.
Nhân viên công tác dừng lại: "Thành Sơ Hi?"
Từ Phóng mắt lạnh trừng hắn: "Làm sao? Anh có ý kiến hả?" Sao mọi người ở đây đều muốn hỏi cái câu này vậy.
"Không, không, lâu lắm rồi tôi chưa gặp người nào tới từ thành Sơ Hi, mọi người đều vậy à?"
Thẩm Tu Trạch: "Tôi là người ở thành Bạch Trạch."
Nhân viên công tác kêu lên: "Thành Bạch Trạch!"
Không phải hắn cố ý hét lên, mà bởi vì hai thành phố này hoàn toàn đối lập và cách nhau rất xa, làm sao những người này lại gặp được nhau, còn cùng nhau đi tới nơi này, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Tu Trạch nhìn chằm chằm vào nhân viên công tác, ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi đáp lại: "Đúng vậy, thành Bạch Trạch."
Nhân viên công tác lập tức cúi đầu, sao người này còn đáng sợ hơn cả tên lưu manh đầu trọc kia chứ, sớm biết thế này thì hôm nay hắn nên xin nghỉ không đi làm rồi, thật đáng sợ mà.
Khi đăng ký thông tin cá nhân, còn yêu cầu phải điền cả dị năng của mình vào, Từ Phóng là người đầu tiên nói ra dị năng của bản thân.
Nghe thấy tên côn đồ đầu trọc này hóa ra là một dị năng giả hệ thổ có lực phòng ngự cực mạnh, nhân viên công tác thầm tặc lưỡi, quả thật không nên trông mặt mà bắt hình dong: "Xin hỏi, dị năng của ngài cấp mấy?"
Thái độ của nhân viên công tác trở nên cung kính hơn, hỏi.
"Cấp mấy gì?" Từ Phóng nghe không hiểu.
Thẩm Tu Trạch lập tức ý thức được dị năng ở nơi này có phân chia cấp bậc, ở thành Sơ Hi đều dựa vào thực chiến để phán đoán ra dị năng mạnh hay yếu, căn bản không có phân chia cấp bậc.
Nhân viên công tác thấy hắn không hiểu, vô thức muốn cười nhạo hắn là cái đồ nhà quê, ngay cả cấp bậc dị năng cũng không biết, nhưng nhìn thấy tầm mắt của mấy người khác đều nhìn qua đây, dường như đang cảnh cáo, lại giống như đe dọa, thái độ của hắn lập tức tốt hơn, giải thích cho mọi người hiểu.
Thì ra ở thành phố này, dị năng mạnh hay yếu đều được phân chia theo cấp bậc, bắt đầu từ cấp F là cấp thấp nhất, cấp F chính là trạng thái vừa mới kích phát dị năng, gần giống với dùng ngón tay thắp lên một ngọn lửa nhỏ, cho đến cấp S là cấp cao nhất, trước mắt, ở Mắt Sa Mạc chỉ có năm người là cấp S, mỗi một cấp bậc đều yêu cầu phạm vi sử dụng dị năng và cường độ sử dụng sức mạnh làm cơ sở.
Lấy ví dụ như hệ hỏa, từ ngón tay tạo ra một ngọn lửa nhỏ là cấp F, làm ra một quả cầu lửa là cấp E, có thể nối các ngọn lửa lại với nhau thành một khối chính là cấp D, sau đó là kỹ năng cá nhân, nếu là kỹ năng quần công, hơn nữa có thể sử dụng dị năng từ xa thì chính là cấp A, mạnh nhất là cấp S, có thể nguyên tố hóa* chính mình, hơn nữa cường độ dị năng của cấp S, không phải người bình thường có thể so sánh được.
*nguyên tố hóa: ai xem One Piece thì trong đó có giải thích về nguyên tố hóa, thực ra nó có nghĩa là người sử dụng dị năng có thể biến đổi thành nguyên tố tự nhiên tương ứng, khiến cơ thể trở nên vô hình và miễn nhiễm với những đòn tấn công thông thường, đòn tấn công vật lý, có sát thương mạnh và phạm vi tấn công rộng.(cả Thẩm Tu Trạch và Lâm An đều đã sử dụng nguyên tố hóa trước đó.)
Từ Phóng và Âu Dương Đông suy nghĩ, hình như họ chỉ có thể tính là cấp A, còn dị năng kim loại của Thẩm Tu Trạch ở thành Sơ Hi cũng đã có thể nguyên tố hóa, chỉ là dị năng hệ hỏa thì còn chưa được, nhưng không phải do hắn không làm được, mà là dọc đường đi hắn chủ yếu dùng lửa để sưởi ấm, hắn đã biết quy tắc để nguyên tố hóa, nếu luyện tập nhiều hẳn là có thể nguyên tố hóa dị năng hệ hỏa.
Hệ tinh thần của bà Ô là cấp A, hệ không gian của Ô Đóa chắc cũng được coi là cấp A.
Còn Lâm An.....
Từ Phóng và Âu Dương Đông lén nhìn Lâm An, bị Lâm An nhạy cảm phát hiện ra, cậu khó hiểu chớp mắt, hỏi họ có chuyện gì.
Lâm An chắc là phải hơn cả cấp S, từ trong miệng của lão đại, mọi người cũng đã biết Lâm An có thể nguyên tố hóa, hơn nữa dị năng hệ thủy của cậu còn biến dị thành hệ băng, còn rút được nước của vạn vật, năng lực giống như gian lận vậy, dù cho dị năng giả nào gặp được Lâm An, chỉ cần có ý đồ giết cậu, đối phương lập tức sẽ biến thành một đống tro tàn.
Đây được xem là 2S hoặc là 3S nhỉ.
Chỉ là những thứ này đều là suy nghĩ trong lòng họ, đương nhiên không thể nói ra với người khác.
Từ Phóng tự tin nói cho nhân viên công tác nghe: "Tôi là dị năng giả hệ thổ, cấp bậc của tôi hẳn là A."
"Cấp A?" Nhân viên công tác kinh ngạc lặp lại, sau đó nhìn Từ Phóng bất đắc dĩ nói: "Cái này không thể nói bậy được đâu, cần phải để tôi tận mắt kiểm chứng trước khi đăng ký mới được."
"Cấp A khó lắm sao?" Từ Phóng nhanh nhẹn nói, trong đội ngũ của họ đều là cấp A, cấp S, chỉ là không biết Tiểu Phúc là cấp mấy, tên nhóc này không có sử dụng dị năng lần nào nữa, cũng không có cách nào phán đoán được.
Nhân viên công tác: "...." Nghe cứ như đang khiêu khích ấy nhỉ.
Hắn tức giận đến mức bật cười, cầm lấy sổ đăng ký của mình, rồi hòa nhã yêu cầu mấy người họ đi ra ngoài, thể hiện một chút dị năng để hắn kiểm tra.
Dị năng dưới cấp B chỉ cần tiến hành ở trong lều trại, nhưng trên cấp B chắc chắn sẽ phá hủy lều trại, cho nên đều phải ra bên ngoài thể hiện ở một bãi đất trống, một ít người nhàm chán hoặc là thành viên tiểu đội nào đó sẽ đặc biệt ngồi canh ở chỗ này, lỡ như phát hiện được hạt giống tốt, sẽ lập tức đi mượn sức.
Nhưng nếu tên này chỉ là một người nói nhảm, rõ ràng không đạt được cấp bậc tương ứng lại phùng má giả làm người mập*, đến lúc đó cũng chỉ có thể bị người ở đây chế giễu.
* Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.
Nói không chừng một số ít tiểu đội sẽ để ý người này, sau đó dù cấp bậc của đối phương có cao lên cũng sẽ không cho gia nhập vào đội ngũ của họ.
Từ Phóng không thèm quan tâm mấy thứ này, hắn đi theo nhân viên công tác ra bên ngoài, vừa lúc ở bên ngoài có một khoảng đất trống rất lớn, bên trên có rải rác một ít đá nhỏ, bó củi, đất cát và một số đồ vật khác, thoạt nhìn đều là chuẩn bị cho dị năng giả.
Quả nhiên xung quanh có một số người vây lại đây, Từ Phóng thấy nhiều người tới, còn vẫy tay với người ta, như thể sắp bắt đầu một buổi biểu diễn, điều này khiến những người xung quanh bật cười ha ha.
Nhân viên lén lút trợn mắt, xem chút nữa hắn làm sao để kết thúc chuyện này.
Từ Phóng nhìn xuống mặt đất, hiện tại hắn đã có thể sử dụng dị năng từ xa, từ sau khi cứu Lâm An ở thành phố ngầm, quá trình phát triển sức mạnh của hắn vẫn luôn diễn ra rất thuận lợi.
Hắn lười biếng đứng im một chỗ, bộ dáng như một tên lưu manh hiện rõ, thoạt nhìn vô cùng ranh mãnh.
Xung quanh không có động tĩnh gì, lúc nhân viên công tác muốn nói chuyện, thì mặt đất ở vị trí trung tâm bỗng nhô lên, một mảng lớn mặt đất vốn bằng phẳng nay lại phồng lên, hơn nữa cát đá xung quanh dần dần biến thành một hình người, sau đó đống cát hình người đó bắt đầu đi tới đi lui, tay chân vô cùng linh hoạt.
Mà toàn bộ quá trình, đôi tay của Từ Phòng còn không có tiếp xúc với mặt đất, vẫn luôn là bộ dáng kiêu ngạo lưu manh như thế.
Thật sự là cấp A!
Không chỉ có nhân viên công tác bị vả mặt, mà những người đứng xem xung quanh cũng không nghĩ tới thật sự đào ra được một con cá lớn như thế, ánh mắt của mọi người lập tức sáng lên, thậm chí có một số người đã bắt đầu tìm người đi truyền tin tức.
Không ngờ cái tên lưu manh đầu trọc này thật sự là cấp A, nhân viên công tác nghĩ tới thái độ của mình, may mắn hắn không có nói ra những suy nghĩ ở trong lòng, nếu không hắn đã đắc tội với một dị năng giả mạnh mẽ rồi.
Nhân viên công tác viết nhanh vào sổ đăng ký: "Từ Phóng, dị năng giả hệ thổ, cấp A!"
Nhìn thái độ của những người xung quanh, Âu Dương Đông liền đoán được cấp A phải có gì đặc biệt lắm, nếu không thì tại sao những người này lại kinh ngạc như vậy, vì để tránh phiền phức, hắn tính hạ thấp cấp bậc dị năng của mình xuống.
Đang nghĩ tới đây, Từ Phóng lại kiêu ngạo đi tới, giống như một tên tiểu nhân đắc chí, khoe khoang với Âu Dương Đông: "Nhìn xem, tôi là cấp A đó."
Hắn cũng nhìn ra được cấp A này chắc chắn rất đặc biệt, lão đại và anh An đều mạnh hơn hắn, khoe khoang trước mặt bà Ô và Ô Đóa cũng không tốt lắm, cho nên Âu Dương Đông trở thành người duy nhất hắn có thể khoe.
Vốn dĩ Âu Dương Đông đang rất bình tĩnh, kết quả nhìn thấy bộ dáng thiếu đánh của tên này, hắn giận sôi máu lên, cấp A thì sao, hắn cũng là cấp A vậy.
"Âu Dương Đông, dị năng hệ thực vật, cấp A!"
Ban đầu hắn định hạ thấp cấp bậc dị năng của mình, kết quá bị Từ Phóng kích thích, hắn không khống chế được, liền dùng toàn lực thể hiện ra dị năng của mình, chỉ là sao người xung quanh lại càng thêm kích động vậy?
Thẩm Tu Trạch cũng khống chế dị năng của mình ở cấp A, hơn nữa chỉ thể hiện ra dị năng hệ hỏa.
Mà những người còn lại, bọn họ vốn muốn đăng ký làm người thường không có dị năng, Lâm An là tang thi, bị chú ý nhiều quá cũng không tốt, mà dị năng không gian của Ô Đóa cũng dễ bị người ta theo dõi, bây giờ bà Ô còn đang bị bệnh, dị năng cũng không thể sử dụng được, cho nên ba người họ đăng ký làm người thường là thích hợp nhất.
Chỉ là lúc đăng ký, nhân viên có vẻ ngoài bình thường này lại không lập tức viết tên ba người kia lên.
Hắn nhìn thoáng qua ba người già, nhỏ, yếu còn lại, mở miệng nói: "Ba người bọn họ cũng có dị năng, cần phải đăng ký mới được."
Trong mắt Thẩm Tu Trạch hiện lên một chút u ám, từ lúc bọn họ đi vào đây chưa từng sử dụng dị năng, làm sao người này biết được mấy người Lâm An có dị năng?
Có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Tu Trạch không tốt, cũng có lẽ là không muốn đắc tội với mấy dị năng giả cấp A này, nhân viên công tác lập tức giải thích nói: "Đây là dị năng của tôi, không có tác dụng lớn gì, nhưng có thể lập tức phân biệt được dị năng giả và người thường, là một loại năng lực vô dụng, cho nên tôi được đưa vào đây để làm người đăng ký, vì đề phòng có người đục nước béo cò."
"Các vị cũng không cần phải lo lắng quá, dị năng giả ở Mắt Sa Mạc rất nhiều, hơn nữa dị năng của các vị càng cao, thì sẽ càng nổi tiếng, sẽ không có phiền phức gì cả."
Thẩm Tu Trạch híp mắt nhìn nhân viên công tác, mặc dù hắn không sợ những dị năng giả ở đây, nhưng vốn dĩ hắn chỉ muốn tránh đi một ít rắc rối, bây giờ không thể tránh được, cũng chỉ có thể giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.
"Lâm An, dị năng hệ thủy, cấp A!."
"Ô Đóa, dị năng hệ không gian, cấp A!"
"Ô Sương Tuyết, dị năng hệ tinh thần, cấp A!"
Nếu đã muốn đăng ký, vậy thì dứt khoát tất cả mọi người đều đăng ký thành cấp A.
Trong số đó, bà Ô dường như lại phát bệnh, không muốn bày ra dị năng của mình, mà nhân viên công tác lại vì nóng lòng muốn biết dị năng của bà như thế nào, cứ đi tới đi lui xung quanh bà, bà Ô có chút yêu thích cái đẹp, bà có thể chịu đựng được việc Lâm An đi vòng vòng xung quanh mình, nhưng nếu là người lớn lên xấu xí thì bà chịu không được, trực tiếp dùng dị năng đâm vào đầu hắn một cái, nếu không phải bà Ô không có ý muốn giết người, thì tên này có lẽ đã trực tiếp biến thành tên ngu ngốc.
Nhân viên công tác đổ mồ hôi lạnh, đám người này không biết từ đâu ra, vậy mà tất cả đều là cấp A, hơn nữa còn đầy đủ chủng loại dị năng, có dị năng hệ thực vật và dị năng hệ thủy vô cùng quý giá, trong các tiểu đội ở Mắt Sa Mạc, không có đội nào được hoàn chỉnh như vậy.
Tin tức về một nhóm toàn dị năng giả cấp A cũng bị các tiểu đội ở Mắt Sa Mạc biết được, những người này lập tức bắt đầu hành động, muốn mượn sức của toàn bộ nhóm người này.
Ở trong sa mạc, thứ khan hiếm nhất chính là nguồn nước và đồ ăn, cho nên dị năng hệ thủy và dị năng hệ thực vật thật sự là cung không đủ cầu, dù là cấp bậc nào cũng rất được mọi người chào đón, hiện tại vậy mà có dị năng giả cấp A, những người này càng quyết tâm muốn lưu bọn họ lại đây.
Mà đối với những chuyện này, Lâm An hoàn toàn không biết gì, cậu đang hứng thú bừng bừng thu thập chỗ ở mới của bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]