Cửa phòng làm việc thường ngày của Triển Luật bị mở ra.
Nghe thấy tiếng vang, tầm mắt của anh di chuyển từ văn kiện nhìn lên, thấyNgô Khiết Tào đang ôm một chồng tài liệu lớn đi vào thì không khỏi nhíumày.
Ngô Khiết Tào tất nhiên là có chú ý đến điểm này, vì vậy côtrưng ra vẻ lo lắng hiếm có trên gương mặt mà Triển Luật hoài nghi nó đã bị tê liệt từ khi sinh ra: “Thiếu chủ, chỉ cần hoàn thành công việc đợt này thì có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.”
“Ừm…..Cô cảm thấy côngviệc tôi đang làm chỉ là chuyện trong một sớm một chiều? Ngày nào ônggià kia còn chưa nghỉ, thì ngày đó tôi vẫn phải duy trì hoạt động củacái tập đoàn này.”
“Thiếu chủ, tôi……”
“Cô thật phiền,”Triển Luật đánh gãy lời của Ngô Khiết Tào, dùng tốc độ khiến người khácgiật mình lấy súng lục ở trong ngăn kéo ra, lau chùi tỉ mỉ, sau đó ưunhã giơ lên nhắm thẳng vào Ngô Khiết Tào: “Nếu còn nhiều lời phiền phứcnhư vậy, tôi giết.”
Lúc trước Triển Luật đã nói ‘Ông già kia nói cô đi theo tôi’ cũng không phải là lời nói suông.
Thực tế, mấy ngày nay Ngô Khiết Tào đã làm việc bên cạnh Triển Luật rồi.
Vậy nên cô mới có thể khiến Triển Luật phiền chán mình đến mức này. Tuynhiên hiện giờ phiền chán tạm thời cũng là một loại phương thức thu hútsự chú ý.
Cố gắng không phát ra tiếng động, Ngô Khiết Tào đặt cốc sữa đã chuẩn bị trước lên trên mặt bàn: “Thiếu chủ, nếu mệt rồi thìuống một chút sữa đi, vẫn còn nóng.”
Triển Luật cười lạnh, tiếng cười khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tam-manh-nhat-lich-su/1855489/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.