Trạm xe ngựa không lớn, chỉ có một cái bàn và mấy cái ghế dài.
Người ngồi trước bàn là một thư sinh, tuổi độ bốn mươi, râu ria, mặc quần áo màu tím, giống như khách thường. Hắn đang ghi sổ.
Tiểu Tà bước tới nói với người thư sinh:
– Chào ông! Tôi muốn đến Trung Nguyên có thể đi bằng xe không?
Câu nói này Tiểu Tà lặp lại lời nói của tiểu nhị đã chỉ bảo. Gã sợ nói sai sẽ phải tiếp tục đi bộ nữa.
Người thư sinh áo tím ngưng viết, ngửa mặt nhìn Tiểu Tà hỏi:
– Ngươi muốn đến đâu?
Tiểu Tà nói:
– Tôi muốn đến Trung Nguyên.
– Trung Nguyên? Trung Nguyên cũng phải có địa danh cụ thể chứ? Ngươi muốn chúng ta đưa đi du lịch Trung Nguyên sao?
Tiểu Tà nghĩ một lúc, cười nói:
– Thì đến Khai Phong cũng được rồi! Nghe nói nơi đó rất náo nhiệt.
Ở thị trấn thường ngày hắn có nghe một số chuyện kỳ lạ, nhất là ở Khai Phong phủ. Những chuyện này như đã in vào trong óc gã. Gã chỉ biết có hai nơi Khai Phong và Bắc Kinh mà thôi. Bây giờ trong lúc hạch hỏi nơi muốn đến hắn bỗng nhiên nói ra rất nhanh.
Thư sinh áo tím gật đầu:
– Đúng rồi! Khai Phong là nơi rất náo nhiệt, nhưng ngươi phải đi bộ đến đó.
Tiểu Tà hỏi:
– Tại sao vậy? Ông không có xe ngựa chở khách sao?
– Không phải không có xe ngựa, nhưng xe chỉ đến Lang Châu, còn lại đoạn đường đến Khai Phong ngươi phải sang xe khác.
Tiểu Tà thở nhẹ một hơi:
– Đến Lang Châu cũng được. Thật ra tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ta-than/56390/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.