Sau trận chiến vừa qua, Tiểu Tà lo lắng sợ Tiểu Linh vì đi theo gã mà gặp nhiều nguy hiểm nhưng Tiểu Linh thì không hiểu tâm sự của Tiểu Tà, thấy Tiểu Tà lo lắng cho mình, nói:
– Tiểu Tà! Muội không sợ nguy hiểm đâu. Được theo huynh muội cảm thấy vui sướng rồi.
Tiểu Tà thở ra một tiếng:
– Vui sướng! Muội nghĩ rằng chúng ta chỉ có vui chơi mà không gặp nguy hiểm sao? Một nàng Công chúa của một Đại bang không thể dấn thân vào nguy hiểm giang hồ. Huynh rất áy náy cho thân phận của muội.
Tiểu Linh buồn bã:
– Như vậy là huynh cố ý đuổi muội đi sao?
Tiểu Tà không muốn gây buồn phiền cho Tiểu Linh, nói:
– Không bàn cãi chuyện này nữa. Bây giờ huynh mệt lắm rồi. Huynh cần nghỉ ngơi.
Nói xong, Tiểu Tà nằm ngay trên mặt đất.
Tiểu Linh cảm thấy Tiểu Tà như đứa con nít có chút đỉnh ngây thơ, nên cười nói:
– Tiểu Tà! Huynh đừng có nằm ở đây được không? Mấy hôm trước muội có thuê một căn nhà lá ở ngoài trấn. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi.
Tiểu Tà nói:
– Được! Rất tốt! Té ra muội rất chu đáo. Nhưng huynh cảm thấy không vui.
– Tại sao?
– Muội thì xinh đẹp, quần áo sang trọng, sạch sẽ, còn huynh lúc nào cũng xuềnh xoàng, dơ dáy, đi chung với muội thật xấu hổ.
Tiểu Linh nói:
– Chuyện đó có gì khó đâu! Miễn huynh đừng bê tha, bạ đâu ăn đó, bạ đâu nằm đó, muội sẽ chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ta-than/2325699/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.