Tô Điềm Noãn nặng nề nhấc lên mí mắt, giật mình thấy mình đang ở trong một gian phòng vô cùng nguy nga rộng lớn, hẳn là thuộc Càn Thanh cung, mà trên người nàng chỉ có một chiếc chăn che phủ, bên trong hoàn toàn không có mảnh vải. Nàng run run đưa mắt sang nhìn người nằm bên cạnh, vừa khi trông thấy người đó, nàng bàng hoàng khẽ gọi:
“Phụ hoàng?”
Ngay lập tức, nàng vội kéo chăn lên che kín người, cảm thấy vừa hổ thẹn vừa nhục nhã.
Người kia mở mắt ra, từ ái đưa tay xoa xoa đầu nàng, nói:
“Vẫn còn sớm, Noãn Nhi ngủ thêm một lúc đi.”
Tô Điềm Noãn hơi rụt đầu lại, tránh đi bàn tay của người, ngập ngừng hỏi:
“Phụ hoàng, tại sao Noãn Nhi lại ở đây? Tại sao...”
Nàng muốn hỏi y phục của nàng tại sao lại biến mất, nhưng lại không cách nào hỏi ra miệng.
Người kia không đáp lời nàng, lại kề sát lại gần, khẽ hôn lên cái gáy trắng nõn của nàng, sau đó những nụ hôn chi chít lần lượt rơi xuống cổ, xuống ngực nàng. Tô Điềm Noãn hoảng sợ, vừa cố hết sức đẩy người ra, vừa hét lên:
“Phụ hoàng, người mau tỉnh lại đi! Con là Noãn Nhi, là hoàng tức của người, không phải phi tần trong cung! Người nhận nhầm rồi...”
Người kia khẽ cười, điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, nói:
“Từ hôm nay, nàng là Ninh phi của trẫm.”
Tô Điềm Noãn sững sờ, mất một lúc nàng mới có thể tiếp thu được thông tin vừa nghe được, vội vàng đẩy người kia ra, quấn chăn chui vào một góc long sàng, cố trấn tĩnh, nói:
“Thần tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi/183414/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.