"Mộ Lương, thiếp không muốn sẽ hận chàng." Hoa Khấp Tuyết nhìn Phong Vụ Niên chết không có cảm giác nhiều lắm, đột nhiên nghĩ đến viên thuốc kia, trong mắt hiện lên bi thương nồng đậm, hốc mắt khẽ ửng hồng, cúi đầu nỉ non.
"A Noãn, tin tưởng ta, chúng ta sẽ không quên đối phương!" Mộ Lương làm sao sẽ bỏ qua cảm xúc vừa rồi Hoa Khấp Tuyết, trong bụng căng thẳng, cuống cuồng nói.
"Thiếp hiểu rõ." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nước mắt nơi khóe mắt biến mất, nhếch môi nói.
"Vậy vừa rồi nàng bi thương cái gì?" Lúc này biến thành Mộ Lương sững sờ.
"Có chút nhàm chán, chọc chàng thôi." Hoa Khấp Tuyết coi như chuyện đương nhiên nói, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, ngay lúc Mộ Lương còn chưa có lấy lại tinh thần, lắc mình chạy đi.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Lương trở nên đen đến có thể chảy ra nước, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, liền lấy tất cả khó chịu trong lòng đều phát tiết trên người Phong Vụ Niên đã chết, "Bùm" một tiếng, thi thể Phong Vụ Niên biến thành bột, theo gió mà bay đi......
Lúc này ở cửa ải Thiên Lãng, chiến tranh cũng đã đến giai đoạn gay cấn.
"Trảm Lãng, đội linh xà của Phong Quốc lúc nào sẽ tới?" Mộ Hỏa Nhi nâng cao cái bụng đã trở nên lớn lên không ít, đi vào doanh trướng chủ soái.
Hoa Trảm Lãng thấy nàng tới, sau khi gật đầu với những người bên cạnh, liền vội vàng nghênh đón, "Không phải bảo nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi sao? Ra ngoài mò mẫm làm cái gì?"
"Ai nha, thiếp nào có yếu ớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540271/chuong-90-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.