Chương trước
Chương sau
Editor: thao1504
Ải Trầm Bích.
"Phong Vụ Niên, hiện tại ngươi còn muốn phản kháng như thế nào?" Mộ Lương cười như không cười nhìn Phong Vụ Niên đang bị Khiêu Hồng biến thành dây đỏ trói chặt nằm trên đất.
Cuộc chiến này kết thúc rất nhanh, cuối cùng gần nửa tháng, Phong Vụ Niên không có thế trận kỳ quái kia hiệp trợ, binh lính Phong Quốc binh bại như núi, Phong Vụ Niên dẫn theo quân đội Phong Quốc rút về Phong Quốc, dọc đường lại bị Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết bắt được.
"Nếu bị các ngươi bắt được, muốn đánh muốn giết muốn làm gì thì cứ tự nhiên đi, dài dòng cái gì!" Phong Vụ Niên tức giận nhìn hai người, trong lòng rất là không cam lòng, tại sao, mặc kệ từ lúc nào, hắn đều bị bại bởi Mộ Lương!
"Ngươi chết hay sống, vốn là phải nghe chúng ta." Hoa Khấp Tuyết đột nhiên mở miệng, lạnh lùng mà nói.
"Phốc!" Mộ Lương phum ngụm trà đang uống  ra ngoài, buồn cười nhìn Hoa Khấp Tuyết, A Noãn thật là thật tài tình, cái miệng nhỏ nhắn thật thật là độc, giết người không hề thấy máu.
Quả nhiên, Phong Vụ Niên giận đến cặp mắt xung huyết, hơi thở cũng trở nên gấp gáp rồi.
"Hoa Khấp Tuyết, tiện nhân này......" Phong Vụ Niên hung tợn nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết, mắng to một tiếng.
"Pằng" một tiếng, Mộ Lương tát một cái Phong Vụ Niên liền ngã trên mặt, hai mắt ánh lên ánh sáng lạnh, "A Noãn không phải là người ngươi có thể mắng." Không đúng, là tất cả mọi người đều không thể mắng.
"Mộ Lương, ngươi không nên dùng tay để đánh hắn." Hoa Khấp Tuyết cầm lấy tay Mộ Lương, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn khuôn mặt của Phong Vụ Niên sưng lên lớn một khối như vậy, tay của Mộ Lương không bị đau chứ?
Mộ Lương không biết nàng đang suy nghĩ gì, liền nhanh chóng hỏi nàng, "Hoa Khấp Tuyết, nàng đang giúp hắn?"
"Ha ha ha, phi, nữ nhân của ngươi chính là lo lắng cho ta, Mộ Lương, cho dù ngươi bắt được ta thì thế nào? hả?" Phong Vụ Niên cũng không biết Hoa Khấp Tuyết đang suy nghĩ gì, cho là nàng đang giúp mình, mặc dù như vậy cũng không thể giảm bớt hận ý của hắn đối nàng, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy sảng khoái.
Mộ Lương lạnh lùng nhìn Phong Vụ Niên một cái, quay đầu ủy khuất nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, "A Noãn......"
"Thiếp còn chưa có nói xong, chàng gấp cái gì chứ?" Trong mắt Hoa Khấp Tuyết hiện  lên nụ cười, nếu như nàng nói, mới vừa nàng là cố ý nói chuyện hơi lớn tiếng, Mộ Lương có tđánh nàng hay không nha?
Hoa Khấp Tuyết từ từ đi tới trước mặt Phong Vụ Niên, trên cao cuối đầu xuống nhìn  hắn, lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc nhíu mày, gót sen nhẹ giơ lên, hung hăng dậm lên miệng Phong Vụ Niên, dùng sức nghiền  nghiền.
Phong Vụ Niên tức giận, bị Hoa Khấp Tuyết hành động giận đến toàn thân cũng run rẩy, trong mắt tất cả đều là hận ý, Hoa Khấp Tuyết a Hoa Khấp Tuyết, hôm nay nàng cho hắn sỉ nhục, hắn nhất định sẽ tăng gấp bội phụng hoàn!
Một cước này của Hoa Khấp Tuyết đi xuống, nhìn như êm ái, nhưng kì thực nội lực trong đó đến mười phần, trực tiếp đạp vỡ cằm của Phong Vụ Niên, chỉ nghe hắn rên rỉ khổ sở, lại không thể thốt nên lời, vốn là khuôn mặt anh tuấn, lúc này đã hoàn toàn biến dạng
" Đúng là phụ nữ là độc ác nhất....." Khiêu Hồng đang quấn quanh người Phong Vụ Niên  léo léo Hồng Quang.
"Câm miệng." Ánh mắt Mộ Lương lạnh lùng liếc Khiêu Hồng, ngay sau đó cười híp mắt ôm chầm lấy Hoa Khấp Tuyết, "A Noãn, nàng thật giỏi."
"Khiêu Hồng nói ta độc ác, còn chàng không cảm thấy như vậy sao?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
"Đó là đương nhiên,  nam nhân của nàng là bách độc bất xâm, tiếp tục đi, cứ tiếp tục độc thêm một chút nữa đi, ta liền giao cho Phong Vụ Niên nàng, ta còn chưa bao giờ thấy A Noãn của chúng ta ra tay tàn ác bao giờ!" Mộ Lương đá đá Phong Vụ Niên đang kêu đau không ngừng.
Hắn ta không phải thích A Noãn nhà hắn sao? Vậy liền giao  hắn cho A Noãn là tốt nhất.
Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết giật giật, nàng làm sao có thể không biết Mộ Lương đang suy nghĩ cái  gì chứ, bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu, nhưng khi nhìn cặp mắt tỏa sáng của hắn, lại nói không thể cự tuyệt được.
"Ta sẽ không giày vò." Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói.
"Không có chuyện gì." Nụ cười của Mộ Lương không thay đổi, hắn cũng không còn trông cậy vào A Noãn có thể làm thêm những chuyện gì  khác nữa, dù sao mặc kệ kết quả như thế nào, hắn cũng có thể tiếp thêm một tay......
"Tiểu xà" Hoa Khấp Tuyết giật giật ngón tay, nhẹ giọng kêu, một tiểu xà đỏ ngầu từ trong  tay áo Hoa Khấp Tuyết chui ra, thân mật cọ xát lên gương mặt của Hoa Khấp Tuyết.
"Ngươi lại ăn  đậu hũ của chủ tử ta!" Khiêu Hồng giận dữ hét lên, hận không thể lập tức biến thành cây gậy to, đánh tiểu xà kia xuống.
"Hoa Khấp Tuyết, nàng vẫn để nó ở trên người, còn cho nó chui trong quần áo của nàng!?" Mặt Mộ Lương hoàn toàn đen xuống, giơ tay định nhanh chóng bắt Tiểu Xà xuống
Hoa Khấp Tuyết tay mắt lanh lẹ lập tức né khỏi cánh tay của  Mộ Lương, ném tiểu xà lên  trên người Phong Vụ Niên, "Tiểu xà, ta giao hắn cho ngươi, tàn nhẫn một chút cũng không sao."
Giọng nói rất nhẹ nhàn, nhưng nội dung lời nói lại rất cay độc...... Quả nhiên là độc ác nhất là tâm của nữ nhân, trong lòng Liệp Tử lẩm nhẩm.
Mộ Lương dùng sức ôm chầm Hoa Khấp Tuyết, tức giận nhìn nàng chằm chằm, mà Hoa Khấp Tuyết cũng không nhìn thẳng đại hài tử đang tức giận ở  bên cạnh lạnh lùng nhìn Tiểu Xà ở  trên người Phong Vụ Niên bò qua bò lại 
Tiểu xà bò đến trên mặt Phong Vụ Niên, lè lè cái lưỡi, Phong Vụ Niên chịu đựng đau đớn, nhìn thấy  con rắn nhỏ màu đỏ bò qua bò lại ở trên mặt mình, tóc gáy cũng dựng đứng cả lên, nếu hắn không có nhận lầm, độc này vô cùng kịch độc, nếu bị nó cắn một cái, cả người sẽ lạnh lẽo cả lên, cuối cùng nổ tan xác mà chết, loại đau khổ này, dù là người ý chíkiên cường đi nữa, cũng chống đỡ không được tới lúc độc phát bỏ mình trong phút chốc kia.
"Sắc mặt nhìn thật khó coi." Hoa Khấp Tuyết sờ lỗ mũi một cái, tiểu tử này xà còn chưa có cắn hắn đâu rồi, sắc mặt đã xanh mét rồi.
"Động tác nhanh lên một chút! Nếu không sẽ nướng ngươi lên ăn rồi!" Mộ Lương hừ lạnh, nhìn A Noãn đối với xà tiểu tử này rất hài lòng, trong lòng bộc phát không vui, đầu ngón tay chuyển một cái, đầu ngón tay toát ra một đoàn ngọn lửa màu tím.
Tiểu xà sững sờ nhìn Mộ Lương, thân thể nhỏ bé liền run lên, rụt về phía sau một cái, rơi trên mặt đất, lại leo lên, đưa  lưỡi rắn ra liếm liếm mặt Phong Vụ Niên, đầu lắc tới lắc lui giống như rất ghét bỏ, đáng thương  nhìn về phía Mộ Lương.
Mộ Lương híp lại mắt, trong mắt toát ra ánh sáng nguy hiểm.
Thân thể tiểu xà run lên, thử răng nọc, hung hăng cắn lên trên mặt Phong Vụ Niên, lúc ngẩng đầu lần nữa, trên mặt của hắn đã có nhiều thêm hai lỗ máu, chung quanh máu nhanh chóng biến thành màu đen.
Tiểu xà thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy đến trên người Hoa Khấp Tuyết, quơ quơ giống  như đang tranh công.
Hoa Khấp Tuyết nhìn Phong Vụ Niên hoảng sợ trợn to hai mắt, trên mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng, tiếp theo chính là không ngừng trắng đỏ lần lượt thay đổi, đứng cách không xa Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết cũng cảm nhận được trên người hắn không ngừng biến đổi sự nóng bỏng cùng lạnh lẽo.
Mà cằm Phong Vụ Niên đã bị đạp bể, nói không ra lời, chỉ có thể càng không ngừng phát ra "Ưmh ưmh" đau kêu, nhưng từ trong mắt hắn cũng thấy sự tuyệt vọng, đã có thể nhìn ra hắn có bao nhiêu khổ sở.
Phẫn nộ cùng hận ý trong lòng Phong Vụ Niên lúc này sớm đã bị đau đớn cho tiêu tan hơn phân nửa, y y nha nha, phẫn hận nhìn Hoa Khấp Tuyết.
"Mộ Lương, hắn còn có thể nói chuyện sao?" Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, hỏi.
Mộ Lương nhíu mày, nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, đưa tay bắn ra một đường ánh sáng tử sắc, tử quang  bọc cằm lại Phong Vụ Niên, chỉ nghe tiếng vang của xương cốt kêu "Rắc rắc", không lâu lắm, Mộ Lương gật đầu một cái.
"Tiện nhân! Ngươi thế nhưng...... A!" Phong Vụ Niên mới vừa há mồm mắng to, liền bị Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên, giống như cái tát trước đó, trực tiếp đánh sưng mặt bên kia của hắn.
"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói gì, thì ra là đang cầu xin chúng ta biệt đãi ngươi còn quá sao dịu dàng." Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, miễn cưỡng tựa vào trên người Mộ Lương.
Phong Vụ Niên trợn mắt nhìn, tay co quắp trên mặt đất đột nhiên ngưng tụ ra một luồng kim quang,đánh về phía Hoa Khấp Tuyết.
Khiêu Hồng nhanh chóng biến thành hình cây trâm, bay đến không trung, ngăn trở luồng kim quang lại, cũng đánh một kích về phía Phong Vụ Niên.
"Phốc" một tiếng, Phong Vụ Niên phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thân thể không có Khiêu Hồng trói buộc, cho dù là thân thể đang đau đớn tới cực điểm, cũng có thể chậm rãi di động thân thể của mình, hắn không hề tính toán chạy trốn, cũng biết chạy không thoát, nhưng mà, bọn họ muốn hắn chết, vậy hắn cũng sẽ khiến bọn họ không được tốt hơn!
Tay chậm rãi đưa vào trong tay áo, lấy viên thuốc Triệu Song Nhi để lại cho hắn ra, hung hăng nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương, chọn thời điểm ra tay.
Khiêu Hồng trở lại búi tóc của Hoa Khấp Tuyết, Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Phong Vụ Niên vùng vẫy giãy chết, tiểu xà độc đã hành hạ  hắn đến không còn hình người, nhìn kỹ hai mắt tinh tế tràn đầy hận ý, đã thật ra thì không có nhiều thần thái nữa rồi.
"A Noãn, chúng ta đi thôi." Mộ Lương ngáp một cái, dù sao cái chết do rắn độc cắn cũng không tệ lắm, hi vọng Phong Vụ Niên có thể nhịn đến độc phát bỏ mình, hắn cũng không hứng thú nhìn hắn nhiều hơn nữa.
"Ừ." Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, biết Phong Vụ Niên sẽ không còn có đường sống, sờ sờ tiểu xà đầu, tiểu xà nhân cơ hội cọ xát mặt củaHoa Khấp Tuyết, Mộ Lương giận đến thiếu chút nữa bắt nó đi nướng.
Phong Vụ Niên thấy hai người đang định đi, cố nén thân thể đau đớn hành hạ, vận khởi một tia Huyễn Lực cuối cùng, đẩy viên thuốc, bắn về phía Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết.
Mộ Lương đột nhiên ngừng chân, xoay người lại nhận lấy hoàn thuốc, lạnh lùng nhìn về phía Phong Vụ Niên, trong mắt hiện lên tia giễu cợt, "Muốn độc chết chúng ta? Phong Vụ Niên, đến chết rồi, ngươi vẫn ngây thơ như vậy."
"Phốc! Ha ha ha!" Phong Vụ Niên nhìn bột thuốc hóa thành bụi mù quanh quẩn ở bên cạnh Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, điên cuồng cười to, "Ta chết, các ngươi...... Cũng không dễ sống...... Các ngươi không phải yêu nhau sao? Ha ha ha...... Nếu có một ngày, các ngươi căm hận lẫn nhau, không biết sẽ như thế nào? Ha ha ha ha!"
"Ngươi cho rằng, một viên thuốc, là có thể làm cho ta cùng A Noãn căm hận lẫn nhau?" Mộ Lương cười châm chọc, còn làm bộ hít sâu một hơi, hút vào lượng lớn bột thuốc.
Phong Vụ Niên nhìn vẻ mặt Mộ Lương, có chút ngây ngẩn.
"Phong thái tử, ngươi chẳng lẽ không biết, ta cùng A Noãn, là bách độc bất xâm." Mộ Lương lạnh lùng nhếch môi, nhìn khuôn mặt Phong Vụ Niên từ không thể tin được, đến tuyệt vọng.
Bách độc bất xâm...... Phong Vụ Niên tức giận công tâm, độc rắn nhanh chóng tràn khắp người, "Phốc" một tiếng, hắn phun ra dòng máu đen đặc, cặp mắt trừng lớn, huyết lệ chảy ra đen đặc, rốt cuộc, đoạn khí, thật sự là, chết không nhắm mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.