Chương trước
Chương sau
“A noãn, nhớ lại chuyện hôm qua rồi?” Mộ Lương tà khí mà cười, âm thanh khàn khàn mê người, thấy nàng đỏ mặt, trong lòng biết là nàng nhớ tới chuyện của ngày hôm qua liền nổi lên ý trêu đùa nàng.
Hoa Khấp Tuyết hít vào một hơi thật sâu, dời mắt khỏi khuôn mặt kia yêu nghiệt kia, nhìn sang chỗ khác, muốn đè xuống xao động trong lòng nhưng nhịp tim lại càng lúc đập càng nhanh, nàng, nàng, nàng, nàng đã cùng hắn làm cái gì...... Nàng làm sao lại cùng hắn gì kia rồi......
“A noãn, không cần trốn tránh, nàng đã là người của ta rồi.” Mộ Lương cười híp mắt quay đầu nàng lại, để cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
“Ta không phải.” Hoa Khấp Tuyết cố tự trấn định, vùng vẫy giãy chết.
“Không phải?” Mộ Lương hơi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn nàng. Đột nhiên, hắn giơ tay lên, ngón trỏ điểm vào mi tâm của nàng, bắt đầu từ mi tâm của nàng, dọc theo mũi nàng đến môi rồi đến cằm......
“A noãn, nơi này, nơi này, đều là của ta, nàng còn dám nói không phải? Hửm?”
“Không đúng không đúng!” Hoa Khấp Tuyết đẩy tay của hắn ra, cắn môi cúi đầu, trong lòng rối như tơ.
Mộ Lương thấy nàng vẫn còn không chịu thừa nhận, hung hăng nhíu lại mắt, “Bá” một tiếng, kéo cổ áo của nàng xuống, nâng cằm nàng lên, tà tứ mà cười: “A noãn, nếu không phải, vậy những dấu vết này thì tính là gì đây? Hả?” Bàn tay thuận theo lời của hắn mập mờ khẽ chạm vào dấu vết ái muội trên da thịt nàng, chọc cho thân thể của nàng run rẩy.
“Mộ Lương chàng là tên hỗn đản!” Hoa Khấp Tuyết cực kỳ xấu hổ và buồn bực, chặn tay hắn lại, chỉnh sửa y phục của mình, cắn nhẹ môi nhìn hắn chằm chằm nói: “Ta là của chàng, đừng làm rộn.”
“Ta chính là vì cứu nàng a, tại sao lại thành hỗn đản?” Mộ Lương tà khí nhíu mày, nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, trong lòng từng trận ấm áp, cô gái nhỏ này bình thường thanh thanh lãnh lãnh nhưng thực chất bên trong vẫn rất dễ ngượng ngùng, xem ra, hắn phải từ từ dạy dỗ rồi.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trong nháy mắt giận tái mặt, đúng rồi, bọn họ như vậy, vốn là bởi vì cái gì “Mị hồng nhan” kia!
Mộ Lương thấy nàng có phản ứng này, lập tức đoán được nàng không vui, bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa ôm mặt nàng đối diệ với mình, giọng nói dịu dàng nghiêm túc: “A noãn, ta muốn nàng, không phải là bởi vì “Mị hồng nhan” mà là vì ta yêu nàng, biết không? Hơn nữa...... Nàng bây giờ đã là nương tử của ta rồi.”
“Nương tử, cái gì nương tử......”Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, trong lòng có chút cảm động, nghe thấy câu sau, nghi hoặc nhíu mày, sao nàng không nghe rõ lời của hắn?
“Nàng quên?” Mộ Lương tối mặt, trong mắt là tràn đầy nguy hiểm, nàng làm sao có thể quên đi chuyện này?
Hoa Khấp Tuyết ngây ra nhìn hắn bởi vì tức giận mà gương mặt đỏ bừng, nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng muốn lùi về sau, lại bị hắn hung hăng kéo vào lồng ngực.
“A noãn, vẫn chưa nhớ ra sao? Vậy ta không ngại giúp nàng nhớ lại.” Mộ Lương nguy hiểm mà cười, chậm rãi cúi người.
Hoa Khấp Tuyết có chút luống cuống, đôi tay đặt ở trước ngực hắn, muốn ngăn cản hắn nhưng sự ngăn cản kia lại có vẻ vô lực, nhớ...... Nhớ thứ gì đây!
“Thiên địa chứng giám, ngày hôm nay A noãn sẽ trở thành nương tử của Mộ Lương ta, ta Mộ Lương lấy sinh mạng ra thề, đời đời kiếp kiếp, chỉ thích, chỉ cưng chiều một người, A noãn, ta yêu nàng.”
Đột nhiên, trong đầu nàng xuất hiện một đạo âm thanh dịu dàng, làm cho trí nhớ ngày hôm qua tái hiện lại lần lượt xuất hiện trong đầu nàng, nàng nhớ ra hôm qua, nàng đã đồng ý trở thành nương tử của hắn, thiên địa làm chứng.
“Mộ Lương, ta nhớ ra rồi.” Hoa Khấp Tuyết cắn môi ngập ngừng nói, ánh mắt chớp động, trong lồng ngực tràn đầy nhu tình, nàng hiện tại, coi như là thê tử của hắn, mặc dù không có lễ đường nến đỏ, nàng vẫn như cũ là nương tử của nàng.
“A noãn, vương phi của ta.” Mộ Lương dừng lại động tác, dịu dàng nở nụ cười, trong ánh mắt đều là thâm tình.
Hoa Khấp Tuyết cắn cắn môi, hít vào một hơi thật dài, đối mặt với con ngươi thâm tình của hắn, thản nở nụ cười: “Ừ.”
“Bảo bối.” Mộ Lương vùi đầu vào cổ nàng, hôm nay A noãn tỉnh táo, vẫn như cũ gật đầu, nàng đồng ý làm nương tử của hắn rồi, cảm động cùng vui sướng cùng nhau bộc phát, hốc mắt hắn đỏ lên nhưng lại không muốn để cho nàng nhìn thấy.
“Mộ Lương......” Hoa Khấp Tuyết cười yếu ớt khẽ gọi tên của hắn, âm thanh ôn nhu.
Mộ Lương hít sâu một hơi, đè xuống trong lòng rung động, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt là vô tận dịu dàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của nàng, nhếch mày, chờ mong lời tiếp theo của nàng, là tỏ tình, hay là làm nũng đây?
Ánh mắt càng thêm dịu dàng, nụ cười mang theo nồng đậm cưng chiều, chỉ chờ nàng mở miệng thì liền khóa lại đôi môi đỏ mọng của nàng.
Hoa Khấp Tuyết cười nhạt nhìn hắn, sau một lúc lâu, trong mắt xẹt qua lúng túng, chậm rãi mở miệng: “Mộ Lương ta đói rồi.”
Không khí ngọt ngào trong nháy mắt bị phá vỡ, Mộ Lương cố nén khóe miệng co giật vì kích động, nụ cười cứng ở trên mặt, con bà nó, không có nhu tình như nước, không có nụ cười yếu ớt nũng nịu, Hoa Khấp Tuyết nàng, đói bụng!
Hắn vẫn luôn biết cô nàng này không có tế bào lãng mạn nhưng hắn thật không nghĩ rằng vào thời điểm này nàng thế nhưng có thể nói ra lời như vậy, Hoa Khấp Tuyết…Hoa Khấp Tuyết, một ngày nào Mộ Lương hắn cũng sẽ bị nàng làm cho tức đến hộc máu thôi!
“Ta thật sự đói bụng.” Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, nhìn khuôn mặt hắn giận đến không nói lên lời, trong mắt xẹt qua sự giảo hoạt nhưng biểu tình trên mặt lại rất đáng thương.
“Haiz, ta đi kêu người chuẩn bị đồ ăn.” Mộ Lương bất đắc dĩ thở dài, hắn đời này không cách nào nghịch ý nàng được.
“Tự ta đi.” Hoa Khấp Tuyết không chút suy nghĩ muốn đứng dậy lại cảm thấy hai chân một hồi nhức buốt đau đớn liền ngồi bệt xuống giường.
“A noãn, nàng có sao hay không? Nơi nào không thoải mái?” Mộ Lương khẩn trương kiểm tra thân thể của nàng, thấy vẻ mặt đau khổ của nàng, vô cùng đau lòng.
“Còn không phải là tại chàng sao?” Hoa Khấp Tuyết căm giận nhìn nam nhân ở trước mặt, hôm qua, nàng không ngừng cầu xin hắn dừng lại nhưng hắn vẫn là không ngừng ép buộc chính mình, làm cho hôm nay xương cốt của nàng như vỡ vụn, đều là do hắn ban tặng, còn dám hỏi nàng làm sao vậy!
Càng nghĩ càng giận, Hoa Khấp Tuyết đập vào tay hắn, thở phì phò đẩy hắn ra, lại không nghĩ rằng lỡ tay đẩy hắn ngã xuống đất.
“A, nàng mưu sát chồng!” Mộ Lương nhất thời không phản ứng kịp, ngã ngồi trên mặt đất, ôm bụng ho nhẹ, cô gái nhỏ này sao lại còn dùng huyễn lực hắn nhưng lại không hề phòng bị chút nào a!
“Mộ Lương, chàng có sao hay không?” Hoa Khấp Tuyết thấy thần sắc thống khổ trên mặt hắn, trong lòng hoảng hốt, liền muốn xuống giường dìu hắn lại quên tình huống hiện tại của mình, mới đứng lên một nửa, liền hướng về trước ngã xuống.
“A noãn!” Mộ Lương tay mắt lanh lẹ tiếp được nàng, bị nàng dọa sợ chết khiếp, lập tức nghiêm mặt khiển trách: “Ngu ngốc, nàng không phải biết mình sẽ bị ngã sao?”
“Ta...ta......”Hoa Khấp Tuyết bị hắn ôm, ta nửa ngày, cũng không nói thành câu, nghĩ đến mới vừa rồi hắn ôm bụng kêu đau, khẩn trương hỏi: “Mộ Lương, chàng có sao hay không?”
“Da thịt của ta dày, có thể làm sao được?” Mộ Lương tức giận trừng nàng nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng, cô gái nhỏ này là đang lo lắng cho hắn sao?
“Huyễn thuật của ta không phải đã hoàn toàn mất hết rồi sao?” Hoa Khấp Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, hơn nữa vừa rồi nàng chỉ là đẩy nhẹ thôi mà? Làm sao lại sinh ra sức lực lớn như vậy?
“Nàng không nhớ rõ Hoa gia gia nói sao? “Mị hồng nhan” gặp nước hàn trì, sẽ trở thành dược liệu làm tăng lên huyễn lực, nàng không những đã khôi phục được lực lượng mà năng lực còn tăng lên không ít.” Mộ Lương thản nhiên cười, giải thích cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.