Trong căn phòng nhỏ ở mang sơn, có hai bóng người đang ôm nhau ngủ, thân mật vô cùng. Mặt trời dâng lên, ánh dương ấm áp chiếu rọi vào trong căn phòng, từ từ dát lên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Mộ Lương, cặp mi thật dài và dày khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi mắt đen như mực. Nhẹ nhàng hạ mắt, nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết nhu thuận gối đầu lên cánh tay của mình, ngủ say sưa, khóe miệng còn khẽ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, đôi môi anh đào hơi cong lên, ít đi vẻ lạnh lùng của ngày thường lại nhiều hơn mấy phần trẻ con, nhìn rất đáng yêu. Mộ Lương lười biếng nâng lên khóe môi, mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại, bên trong đầy tràn nhu tình, vài sợi tóc rũ xuống cộng thêm mấy phần lười biếng mị hoặc, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán nàng. Nhớ tới ngày hôm qua ở Hàn Trì triền miên, nụ cười trên khóe miệng hắn không nhịn được càng sâu hơn, A noãn rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về hắn đây là chuyện tuyệt vời nhất thế gian, sợ là sẽ cùng người trong lòng này liều chết mà triền miên, chỉ là. . . . . . Mệt mỏi nàng. Nhìn đáy mắt nàng thâm quầng, Mộ Lương hơi nhíu mày lại đôi mắt đẹp hơi khó coi, trong mắt đều là ảo não, ở trước mặt A noãn thật là một chút tự chủ hắn cũng không có, không biết bao nhiêu lần thưởng thức nàng mà không biết thoả mãn. “Mộ Lương. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết đột nhiên bật ra tiếng nỉ non, đem đầu chui chui vào trong ngực Mộ Lương, còn yếu ớt cọ xát, sau hô hấp lại trở nên bình thường, nặng nề thiếp đi. Mặc dù A noãn đang ngủ nhưng vẫn còn muốn mình sao? Mộ Lương cười đến híp cả mắt, ánh mắt nhìn nàng càng thêm dịu dàng, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng bởi vì vặn vẹo mà để lộ ra bả vai, một cái vết đỏ đập vào tầm mắt của hắn, làm cho tròng mắt hắn tối sầm lại, nhớ lại một màn kia ở Hàn Trì quấn quýt say mê, trên người không tự chủ được liền nóng lên. “Thật là một tiểu yêu tinh.” Mộ Lương cúi đầu cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái má mịn màng của nàng, thấy nàng nhíu nhíu mày, nhu quang trong mắt càng đậm, hôm nay cô gái nhỏ này coi như đã là nương tử của hắn rồi, có thiên địa làm chứng. . . . . . “Lương tiểu tử, ra ngoài!” Âm thanh của Hoa Liên Phong từ bên ngoài truyền vào, không lớn nhưng lại làm cho Hoa Khấp Tuyết nhăn mày lại nỉ non mấy câu. Mộ Lương nhíu nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, đắp kín mền cho Hoa Khấp Tuyết, cúi đầu ở bên môi nàng hôn một cái, lúc này mới cầm áo khoác lên, không đành lành bước ra khỏi phòng. Hoa Liên Phong thấy Mộ Lương đi ra ngoài, cười đến híp cả mắt, râu bạc run run lên. “Hoa gia gia, có chuyện gì?” Mộ Lương híp mắt nhìn Hoa Liên Phong, không biết là mới sáng tinh mơ mà ông lại muốn làm gì. “Năng lực có phải là tăng lên rất nhiều không?” Hoa Liên Phong cũng không quanh co lòng vòng nữa, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy tinh thần hắn sảng khoái, ánh mắt mát lạnh, vừa nhìn liền biết tăng lên không phải một cảnh giới. “Ừ.” Ánh mắt Mộ Lương giật giật, trong mắt xẹt qua ý cười, hắn coi như là có thu hoạch lớn, hắn hưởng thụ được mỹ vị tha thiết ước mơ, còn tăng lên không ít huyễn lực. “Tuyết nha vẫn chưa tỉnh?” Hoa Liên Phong kỳ quái nhìn hắn, không đúng, cho dù ngày hôm qua tiểu tử này có ra sức cỡ nào đi nữa thì Tuyết nha đầu cũng không thể mệt đến tận bây giờ vẫn chưa có hồi phục tinh lực bởi huyễn thuật của Tuyết nha đầu đã tăng lên rất nhiều. “Không có. . . . . .” Mộ Lương có chút xấu hổ, khẽ xoay mặt đi, đêm qua. . . . . . Là hắn không có chừng mực. “Quên đi, ngươi ở đây trông chừng, ta đi nướng thịt cho các ngươi.” Hoa Liên Phong phất tay một cái, lười phải suy nghĩ nhiều, xoay người đã muốn rời đi, lại bị Mộ Lương gọi lại. “Hoa gia gia, ta có việc muốn hỏi ngài.” Mộ Lương nhàn nhạt lên tiếng. “Hửm, chuyện gì?” Hoa Liên Phong nhíu mày, tiểu tử này còn có lúc hỏi hắn? Ông phải hảo hảo lắng nghe một chút. “Bốn năm trước ở cuộc chiến Kim ghềnh, đã làm ta xuất hiện tâm ma, Hoa gia gia, nó. . . . . . Có thể hoàn toàn tiêu trừ không?” Mộ Lương cau mày, nghĩ đến thương thế của hắn và một màn kia của A noãn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của A noãn hiện lên trong đầu, trong lòng lại bắt đầu đau đớn. “Tâm ma?” Hoa Liên Phong giận tái mặt, nhanh chóng cầm tay Mộ Lương, truyền vào một đạo huyễn lực, kiểm tra toàn thân cho hắn, vẻ mặt lúc đầu là ngưng trọng sau đó càng ngày càng trở nên quái dị. “Tiểu tử, ngươi lừa Lão đầu nhân ta hả?” Hoa Liên Phong hất tay hắn ra, trừng lớn mắt quát: “Cái gì mà tâm ma, cơ thể của tiểu tử ngươi so với ai khác đều trong sạch hơn, tâm ma ở đâu ra, hả?” “Không thể nào? Ta từng vì bộc phát tâm ma mà đả thương A noãn!” Mộ Lương hơi trợn mắt, đau đớn kia còn khắc sâu trong lòng hắn không có rút đi, tại sao Hoa gia gia lại nói hắn không có tâm ma đây? “Cái gì?” Hai mắt Hoa Liên Phong trừng hơn, hắn còn đả thương Tuyết nha đầu, như vậy nếu nói hắn không có tâm ma là không có khả năng nhưng xác thực là trong cơ thể hắn một chút tạp chất cũng không có, tại sao có thể như vậy. . . . . . Chẳng lẽ là cái đó! Hai mắt Hoa Liên Phong từ từ sáng lên, đánh giá Mộ Lương từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt càng ngày càng mập mờ. Mộ Lương híp mắt nhìn Hoa Liên Phong đang không ngừng đánh giá mình, có một cảm giác quái dị không nói nên lời, Hoa gia gia như vậy, rốt cuộc là đã phát hiện ra cái gì? “Lương tiểu tử, ngày hôm qua thời điểm ngươi cùng Tuyết nha đầu è hèm, có phải là đã dùng hết sức lực è hèm, quấn lấy nha đầu không ngừng è hèm hả?” Hoa Liên Phong liếc mắt một cái, cười gian hỏi. “Khụ khụ.” Mộ Lương lúng túng ho khan một cái, hai tai khẽ nóng lên, ánh mắt có chút mơ hồ, cái này. . . . . . Hoa gia gia làm sao mà biết, hắn xác định xung quanh không có ai nhìn lén. “Hắc hắc, thế nào tiểu tử, tâm ma của ngươi, toàn bộ đã được giải trừ rồi.” Hoa Liên Phong cười càng mập mờ hơn. “Hoa gia gia, người sẽ không nói là ta đem sát tâm biến thành. . . . . .” Mộ Lương đột nhiên hiểu ý tứ của ông, kinh ngạc nhìn ông, dường như không tin sẽ xảy ra chuyện như vậy. “Ai nha nha, chỉ khổ cho Tuyết nha đầu nhà chúng ta, về sau nếu ngươi không chăm sóc cho Tuyết nha đầu thật tốt, Lão đầu nhân ta quyết sẽ không buông tha cho ngươi!” Hoa Liên Phong cũng không trả lời, chỉ là cười lớn xoay người rời đi, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Mộ Lương. Mộ Lương sâu kín nhìn về phía trước, đầy trong đầu đều là hình ảnh của Hoa Khấp Tuyết ngày hôm qua ở trong lòng hắn bộ dạng khẽ khóc khẽ rên, trong mắt không khỏi hoang mang, A noãn là. . . . . . Xoay người trở lại phòng, Mộ Lương nhẹ nhàng làm ngồi ở đầu giường, trìu mến nhìn người đang ngủ say ở trước mặt, khẽ thở dài, người khác chỉ thấy hắn cưng chiều nàng nhưng lại có mấy người biết, những điều A noãn hy sinh cho hắn? Hoa Khấp Tuyết hình như là cảm nhận được ánh mắt thâm tình của hắn, hàng mi giống như cánh ve run rẩy vài cái, chậm rãi mở mắt ra, rồi tựa như không thích ứng được với ánh sáng chiếu vào chớp mắt vài cái, mới từ từ hé mắt. “Ưmh. . . . . . Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Mộ Lương, vẫn yêu nghiệt mê người như cũ, vừa mới tỉnh ngủ, nàng liền bắt đầu hoảng hốt. “Đã tỉnh rồi hả?” Mộ Lương ngoắc ngoắc môi, âm thanh rất nhẹ nhàng, giống như là sợ hù dọa đến nàng, ôm nàng vào trong lòng để cho nàng tựa vào trên vai của mình, ngắt ngắt mặt của nàng. “Ừ.” Hoa Khấp Tuyết hít mũi một cái, dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, đầu óc dần dần tỉnh táo, ngây ngốc nhìn nam nhân đang ôm mình, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ý loạn tình mê hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần nhiễm đỏ, nàng, hôm qua nàng đã cùng hắn. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]