editor: thao1504
Bên ngoài Tướng phủ.
“Cảnh Duệ, trở về vương phủ.” trước khi Mộ Lương lên xe ngựa, lại ôm Hoa Khấp Tuyết lên trước, sau đó quay đầu nhìn Cảnh Duệ, nhẹ giọng phân phó.
“Dạ” Cảnh Duệ lập tức đáp ứng, đỡ Lưu Nguyệt ngồi lên xe ngựa, chính mìnhcũng lên xe, liền thúc roi ngựa, xe ngựa dần dần rời khỏi Tướng phủ.
“Tiểu thư, tại sao Thừa Tướng muốn chúng ta rời đi, vừa rồi hai ngài ở bêntrong, làm ta thật rất lo lắng.” Lưu Nguyệt nghiêng quay đầu nhìn HoaKhấp Tuyết, gương mặt lo lắng, nàng sợ Tể Tướng có âm mưu gì.
“Ngu ngốc, chẳng phải còn có Vương Gia ở đó.” Cảnh Duệ tức giận khẽ liếcnàng một cái, làm sao Vương Gia để cho Tuyết cô nương gặp chuyện khôngmay.
“Nói thì nói như vậy không sai.., nhưng ngộ nhỡ......” Lưu Nguyệt cau mày, thì thào nói.
“Làm gì có nhiều ngộ nhỡ như vậy, ngu ngốc!” khóe miệng Cảnh Duệ giật giật, tức giận hừ nhẹ.
“Này! Làm sao ngươi dám nói ta ngu ngốc, ngươi mới ngu ngốc!” Lưu Nguyệt bĩu môi, ủy khuất nhìn Cảnh Duệ, nàng nào có ngu ngốc nha, cái này Cảnh Duệ gần đây cứ nói mình như vậy.
“Ngươi chính là ngu ngốc!” Cảnh Duệ liếc nàng một cái, hừ nhẹ.
Lưu Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trầm xuống, xoay người không thèm nhìn hắn nữa.
Cảnh Duệ thấy bộ dạng của nàng giống như là tức giận, có chút hoảng hốt,muốn nói gì đó với nàng, lại sợ nàng không để ý mình, gương mặt đầy rốirắm.
“Lưu Nguyệt, ta không có việc gì.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hai người một cái, trong mắt thoáng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540204/chuong-60-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.