“Chàng còn muốn xembao lâu?” Hoa Khấp Tuyết chán nản nhìn chằm chằm vào bả vai của nam nhân ở trước mặt, nhịn xuống khóe miệng run run vì kích động.
MộLương đau lòng nhìn da thịt trắng noãn như tuyết của nàng bị sưng lênmột khối hồng hồng, tất cả trên mặt đều là tự trách, thế nhưng chínhmình lại làm A noãn bị thương.
”Ta giúp nàng bôi thuốc.” Mộ Lương mấp máy môi, sắc mặt có chút không tốt nhưng là vẫn kéo kéo khóe môi.
”Không nghiêm trọng, chàng đừng lo lắng.” Hoa Khấp Tuyết nhăn nhăn cặp chânmày xinh đẹp, cái này cũng không được tính là bị thương, hắn đâu cần như thế.
”Thật xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.” Mộ Lương nhẹ nhàng kéo lấy nàng ôm vào trong ngực, thương tiếc hôn lên trán của nàng, từtrong ngực lấy ra một lọ thuốc bôi lên cho nàng.
Cảm giác thanh mát tràn vào trong cơ thể, Hoa Khấp Tuyết thoải mái híp mắt lại, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Một bộ dáng dười biếng chiếu vào trong mắt Mộ Lương làm cho nhịp tim củahắn chậm nửa nhịp, si ngốc mà nhìn nàng, lại quên mất động tác dưới tay.
”Mộ Lương......” Hoa Khấp Tuyết có chút im lặng, hơi cáu kỉnh, hắn gần đây thế nào lại trở thành người già ngớ ngẩn rồi.
”Hả?” Mộ Lương ngẩn người, hoàn hồn sau đó bên tai hơi nóng lên, có chút quẫn bách, mình mới vừa rồi là thế nào, lại giống như tiểu thiếu niên nhìncô nương nhà người ta mà ngẩn người.
”Mộ Lương, chàng xấu hổ.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nói nhưng sự ranh mãnh trong mắt vẫn bị Mộ Lương nhìn thấy được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540185/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.