Chương trước
Chương sau
Bóng đêm ảm đạm, cỏ cây phong phú, sương mù giăng lối.
Xa xa, tiếng chuông trong cổ tháp dần dần biến mất, làn sương mù đẹp và mềm mại lơ lửng tứ phía.
Mười mấy người mặc áo choàng màu đen ngồi ở trong một cái đình giữa núi rừng, lửa trại ở ngoài đình bập bùng như sắp tắt.
"Lão già kia có hoàn thành nhiệm vụ không vậy? Tại sao ban nãy không cảm nhận được hơi thở của lão ta?".
"Các ngươi khỏi phải tiếp tục nữa lão già kia đã chết rồi, cổ độc trên người lão ta cũng đã bị kích phát." Mấy người khác lạnh lùng nói.
"Ngươi nói cái gì? Hắn ta thực sự đã chết? Làm sao có thể có chuyện này được?" Những người khác không tin được trừng mắt hỏi. Bất luận như thế nào thì bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi một người có thực lực hùng mạnh giống như lão ta lại đột nhiên chết như vậy.
"Lão đầu này từng làm mưa làm gió ở Huyền Thuật giới, ngay cả ta cũng có chút e ngại lão."
"Lão già kia thật sự thất thủ, thật là không thể ngờ được mà, dù sao thì lão ta cũng là đệ nhất sát thủ." Một người trong đó hít sâu một hơi, giọng nói người đó làm cho người ta có cảm giác hung ác nham hiểm.
"Đúng rồi, cuối cùng lão già kia chết như thế nào?" Có người khó tin hỏi.
"Ta đã nắm được một ít tin tức về tình huống lúc đó, hình như lúc đó lão ta bị sét đánh bị thương, nói thật ra thì khả năng đó không lớn nhưng mà sự thật lại chính là như thế." Sắc mặt người nói chuyện lúc đầu vô cùng lạnh nhạt, hắn ta lại yên lặng ngồi uống trà.
"Cái gì, ngươi nói bị sét đánh?" Tất cả mọi người ở đó đều lộ vẻ hoảng sợ.
"Rõ ràng đó là một cô nương, tại sao nàng ta lại có thể thi triển ra được chiêu thức lợi hại như vậy?"
"Xem ra thân phận của đối phương cũng không phải tầm thường, có lẽ có một nhân vật lớn đứng đằng sau nàng cho nên nàng mới không dễ bị thu phục như vậy. Lần sau mà nhìn thấy nàng thì chúng ta nên cẩn thận hơn một chút, đừng nên mắc sai lầm như lão giả kia."
"Thật đáng tiếc vì những bảo vật kia đã biến mất theo lão ta, nhưng mà ta lại cảm thấy sự thật không hẳn là vậy đâu." Một người sờ sờ cằm nói.
"Nghe nói khi lão già kia chết thì tro cốt cũng tan biến theo, vì căn phòng đó gặp một trận cháy lớn, có lẽ những báu vật đã biến mất đó cũng cháy rụi theo rồi." Mọi người đều có cảm giác giống như bản thân bị mất một miếng thịt vậy, dù không biết vật đó có tồn tại hay không, nhưng mà nhìn độ coi trọng của lão giả kia mà xem, nhất định là nó có điểm gì đặc biệt đáng giá hơn những vật khác.
"Như vậy, thực sự là đáng tiếc." Mọi người không khỏi cùng nhau thở dài một tiếng.
Nhưng có một người dùng ánh mắt kỳ lạ mà tìm tòi nghiên cứu, hắn ta thầm nghĩ cuối cùng thì đồ vật bên trong đang ở đâu? Bỗng nhiên hắn ta cười khằng khặc giống như đã phát hiện ra một bí mật rất lớn. . . . . . . Nến đỏ đong đưa, giai nhân tiếu, tình lang ý, hai người quyến luyến nhau.
Sau màn lụa màu trắng, lộ ra bóng dáng của hai người lúc ẩn lúc hiện.
Nàng gãi nhẹ vào lòng bàn tay của hắn, sau đó mỉm cười nghe tiếng thở dài thật sâu của hắn.
Cảm giác đầu ngón tay nàng như có như không lướt qua ngực hắn, lại dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Ngứa, lại tê dại, một chút lại một chút…
Cảm giác này đúng là quá trêu người mà? Không ngờ vật nhỏ này lại có thể câu hồn đến vậy, Lạc Ngọc Ly dịu dàng nhìn sâu vào đôi mắt nàng, Băng nhi cũng ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn đôi môi gợi lên một nụ cười mê người, đôi môi của nàng đỏ mọng trơn bóng lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nụ cười thanh lệ quyến rũ. Ai bảo hắn lại lựa chọn giải thích nội dung cao thâm này với nàng ở trên giường cơ chứ, đêm khuya tĩnh lặng nên nó vốn có hương vị ái muội không rõ ràng.
Ban đêm hai người dựa sát vào nhau ở trên giường thật lâu, nàng gối đầu lên cánh tay và dựa vào trong lòng hắn nghỉ ngơi, những bộ phận mềm mại còn lại trên người nàng chạm nhẹ lên người hắn. Lúc đang cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng đột nhiên Lạc Ngọc Ly lại đưa cho nàng một quyển sách, trên quyển sách có ghi cách dịch dung chính xác, cùng với một bộ dụng cụ để dịch dung. Thân mình hai người dính sát nhau, Băng nhi tựa người lên bờ vai hắn chậm rãi lật xem sách, thân thể nàng toả ra một hương thơm dịu nhẹ, Lạc Ngọc Ly đang giảng giải nội dung bên trong cho nàng.
Nàng vừa không an phận làm loạn trên người hắn, vừa làm bộ dáng ham học mà nhìn hắn, trên môi lại nở một nụ cười mê hoặc.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt của nam tử thì thấy cặp lông mày kiếm thanh lịch tao nhã, bờ môi mỏng như sợi, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như được khắc ra từ ngọc vậy, mái tóc đen như thác nước rũ xuống phủ kín bờ vai, nhìn xuống một chút thì thấy xương quai xanh của hắn giống như một thanh kiếm sắc nhọn, lồng ngực trần chụi oánh nhuận như ngọc, độ đàn hồi của cơ thể và sức mạnh hoàn hảo toát lên vẻ thanh nhã(thanh lịch tao nhã) từ trong ra ngoài.
Lần nào nàng cũng bị mê hoặc, bị nam sắc của người trước mắt này mê hoặc, nàng không nhịn mà được cúi đầu cắn một cái lên xương quai xanh của hắn.
"Muội đúng là nha đầu hư hỏng." Hắn bỗng nhiên ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng không buông, một tay nâng gáy nàng lên sau đó đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu.
Kết thúc nụ hôn, đôi môi nàng hơi phiếm hồng, nàng cười tủm tỉm nói: "Ca, huynh còn chưa để muội nói xong đâu đấy? Làm như vậy thật sự không ổn chút nào."
"Có gì không ổn?" Lạc Ngọc Ly híp mắt lại, giơ tay lên nhéo hai gò má của nàng, chẳng lẽ chỉ có nàng mới được chạm vào hắn mà lại không cho hắn chạm vào nàng hử?
"Huynh đã nói sẽ đối xử tốt với muội, trước kia huynh luôn để muội ngồi trên bàn học, tại sao bây giờ chúng ta lại thành như thế này?"
"Không phải là ta sợ muội bị cảm lạnh hả?" Đôi mắt hắn trầm xuống, hắn lại cúi người hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, sau đó nhẹ nhàng bế nàng ở trong chăn lên rồi đặt lên trên đùi hắn, hắn nói khẽ bên tai nàng: "Nếu muội mà còn lộn xộn như vậy, thì đêm nay ta không ngại dùng chổi lông gà đánh vào mông của muội đâu."
Chổi lông gà? Nàng biết hắn đang nói cái gì? Trái tim của hàng đột nhiên lại đập lúc nhanh lúc chậm.
Ánh mắt nhìn nàng của Lạc Ngọc Ly sáng tối bất định, trong lòng hắn đã bắt đầu tính kế làm thế nào mới khiến nàng dễ bảo đây.
Đương nhiên loại chuyện này phải chú trọng người tình ta nguyện rồi, nàng ấy tốt thì hắn mới có chỗ tốt, chắc thân thể của nàng không thể nào chịu nổi đâu.
Băng nhi bị hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt, nàng cắn môi không dám lộn xộn ở trên người hắn nữa. Thật ra thì nàng không sợ nam nhân lạnh như băng này, nhưng nàng lại sợ hắn thực sự sẽ làm như lời hắn nói, bây giờ nàng đã cảm thấy giống như có một cái gì đó đang rục rịch. . .
Sau một lúc lâu, Lạc Ngọc Ly mới hít một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm: "Thôi, bị nàng tra tấn ta đã không nhịn được rồi, hôm nay ta dùng bồ câu đưa tin sai người đưa bộ sách đến cho ta, còn có cả bộ tử tôn sáo này nữa*."
*Tử kim sáo: đây là 1 bộ đồ cưới với ý nghĩa con cháu đầy đàn
"Dạ?" Băng Nhi kinh ngạc nhìn hắn không biết hắn nói vậy là có ý gì, lúc sau nàng mới hiểu được xem ra đại ca đã chuẩn bị để có thể nhanh chóng viên phòng với mình rồi.
Nàng chậm rãi hạ mắt xuống, loại chuyện chờ gả này làm cho nàng vừa vui mừng lại vừa có chút ưu sầu, rõ ràng là nàng cũng không muốn nghĩ đến cái gì hết.
Sau đó Băng Nhi mới nhớ đến một việc, nàng vội vàng lấy từ trong túi một thứ mỏng như cánh ve ra, vật này nhỏ nhẹ và hơi mỏng, vừa nhìn một cái là biết nó không hề có tạp chất, thứ này là của lão đầu Huyền Thuật sư kia và cũng là vật phẩm không bị sâu đen gặm cắn. Vậy nên theo trực giác thì nàng cảm thấy đây là một bảo vật, đáng tiếc là nàng không biết cách sử dụng nó? Nàng mỉm cười nhìn hắn hỏi: "Đại ca, ta nghĩ huynh biết đây là cái gì? Huynh từng thấy nó ở đâu chưa?"
Lạc Ngọc Ly nhận lấy sau đó nhíu mày nói: "Đây là cực phẩm mặt nạ để dịch dung tên là Họa Bì, sao nàng tìm được nó?"
"Họa Bì?" Băng Nhi cảm thấy cái tên này cực kỳ quỷ dị.
Nàng lẩm bẩm: “Mấy ngày trước muội nhìn thấy nó ở trên người vị Huyền Thuật sư kia.”
Lạc Ngọc Ly biết được thứ này có lai lịch như thế nào, hắn chậm rãi nói: "Đây là một bảo vật trong giới dịch dung, muội có thể vẽ một khuôn mặt khác lên trên đó và khi đeo nó lên thì khuôn mặt của người đeo nó sẽ biến đổi theo khuôn mặt đã vẽ, nếu người nào có thể vẽ càng chi tiết thì trông càng chân thật hơn."
Băng nhi khẽ nhếch môi, không ngờ nàng có thể gặp được vật kỳ lạ này, nàng nghĩ đến tiếng xấu của lão già kia ở Huyền Thuật giới là có thể suy đoán được việc lão ta dựa vào vật này để trốn thoát khỏi các cuộc đuổi giết. Đáng tiếc là lão già kia không hề biết cách vẽ cho nên mới lãng phí một cái mặt nạ tốt như vậy. Cái mặt nạ này là do nàng đánh lén lão già kia mới lấy được, vậy nên nàng không hề khách khí thu lấy nó, đồ vật này đúng là thần kỳ và cũng là bảo vật hiếm có trên thế gian.
Ngón tay Lạc Ngọc Ly chậm rãi sờ qua da của chiếc mặt nạ này, hắn thản nhiên nói: "Da của chiếc mặt nạ này rất tốt, thực sự rất tốt, muội hãy cất giữ nó, đến lúc quan trọng có thể dùng nó để bảo vệ tính mạng."
Nói xong, hắn cúi xuống nhìn Băng Nhi nói: " Nhưng mà. . .khuôn mặt này của muội thật sự rất đẹp."
"Chẳng lẽ Huynh muốn bình thường muội cũng phải che khuôn mặt này đi ư?" Nàng lấy tay vuốt ve khuôn mặt rồi lại ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn.
"Đương nhiên là không phải." Lạc Ngọc Ly biết thuật dịch dung không tốt đối với nàng, cho dù chiếc mặt nạ này tốt đến mức nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không để nàng làm như vậy, hắn nói một cách sâu sắc: "Muội xinh đẹp thì không cần che giấu, muội xinh đẹp như vậy nhưng ta tin ta có thể bảo vệ được muội."
Nghe vậy, Băng Nhi lại nhìn thẳng vào hắn, nàng cười thật dịu dàng, đột nhiên nàng cảm thấy thật ngọt.
"Băng Nhi, muội có muốn vào Kim Lân Quần Phương bảng không?" Lạc Ngọc Ly đột nhiên hỏi.
"Muội không muốn." Băng Nhi ngước mắt lên nghiêm túc trả lời, năm đó nàng từng là người đứng đầu Kim Lân Quần Phương bảng, nhưng mà như vậy thì thế nào?
"Trên đời này bất cứ nữ tử nào cũng hy vọng tiến được vào Kim Lân Quần Phương bảng, vì sao muội lại không muốn?"
"Chỉ là hư danh mà thôi, muội hy vọng muội có thể tiến vào những bảng khác trong Kim Lân bảng, làm cho mọi người biết đến muội nhờ thực lực thật sự của muội chứ không phải nhờ khuôn mặt, và dù có thực sự am hiểu cầm kỳ thi họa thì sao chứ? Trong mắt nam nhân thì loại nữ nhân như vậy chỉ là một chiếc bình hoa mà thôi! Danh tiếng hư ảo như vậy giống như là một chiếc mặt nạ giả dối." Băng Nhi đã từng trải qua một đời thất bại, nàng không còn có cảm giác tốt đẹp và muốn tin tưởng vào nam nhân được nữa, kiếp này mục đích mà nàng muốn theo đuổi chỉ có thực lực và tiền tài mà thôi.
"Nhưng mà, ta còn không biết muội muội của ta lại am hiểu cầm nghệ." Lúc này, Lạc Ngọc Ly nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm, ánh mắt của hắn cũng trở nên nóng rực mà kiên định.
Dù sao để có thể luyện thành cầm kỹ cao thâm như vậy không phải chỉ cần tập luyện một lần là xong, hắn có chút nghi ngờ vì hắn không thể tưởng tượng được sao nàng có thể làm được như thế?
"Đại ca, huynh cứ coi như đây là bí mật của muội đi!" Nàng ngoái đầu nhìn lại nở một nụ cười xinh đẹp với hắn.
"Băng nhi, nếu như có thể thì chúng ta nhanh chóng thành thân thôi." Bỗng nhiên Lạc Ngọc Ly nói, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng!
"Ưm. . ." Nàng bị hắn dùng lực hôn, đầu lưỡi của nàng tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt của hắn đưa đẩy, giống như tảng băng bắt lửa, ngọn lửa nóng rực như muốn hoà tan băng. Lạc Ngọc Ly điên cuồng quấn quýt si mê giống như biến đổi thành một người khác, cuối cùng nàng chậm rãi nhắm mắt lại tùy ý để bản thân hãm sâu vào trong đó.
Tình cảm hai người nồng nàn say đắm như vậy, nhưng cả hai đều không biết, hắn không phải là hắn, mà nàng cũng không phải là nàng.
Nếu có một ngày hai người vạch trần bộ mặt thực sự của đối phương, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Sắc trời mờ mịt dần sáng, hai người thức dậy rất sớm, không biết rằng bọn họ đã có thỏi quen thức dậy khi nghe thấy tiếng gà gáy.
Băng Nhi nhìn gương rồi thay đổi thành một thân nam trang, nàng thong thả sửa lại thắt lưng sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng. Nàng nhìn thấy hai nam nhân đứng bên cạnh xe ngựa trong hậu viện, hai người này đúng là hạ nhân do đại ca đã chuẩn bị, hai người cũng không đeo mặt nạ, nhìn qua thì thấy khuôn mặt của hai người này vô cùng bình thường và phổ thông.
Hai người nhìn thoáng qua, không ngờ người đi tới là một thiếu niên, nhưng vừa nhìn thấy lại có cảm giác như đây là một cô nương.
Tuy bọn họ đã đi theo tiểu lang quân rất lâu rồi nhưng không phải chuyện gì tiểu lang quân cũng nói cho bọn họ, bọn họ chỉ biết nữ nhân này là nghĩa muội của lão đại, hơn nữa người này không chỉ có thân phận là nghĩa muội mà đồng thời còn là hậu bối trong thế ngoại đào viên. Cho nên phải đối xử với nữ nhân này như thế nào? Bọn họ cảm thấy rất buồn rầu thì không biết nên xưng hô với nữ nhân này như thế nào, từ trước đến giờ cho dù gặp phải một nhiệm vụ khó giải quyết thì bọn họ cũng chưa từng buồn rầu như vậy.
Vì thế, bọn họ trợn mắt nhìn nhau, rồi lại liên tục nhìn “Thiếu niên” trước mắt, bọn họ im lặng mất một lúc lâu.
"Hai người các ngươi gọi nàng là Lạc Băng là được rồi, nàng cũng đến tham dự nhiệm vụ lần này, hai người các người cũng không cần đối xử đặc biệt với nàng chỉ cần xử sự như bình thường là được." Lạc Ngọc Ly khoanh tay đi từ trong viện ra, ánh mắt của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ trước đến giờ khi có người ngoài ở đây thì hẳn luôn phân biệt công và tư rất rõ ràng.
Huống hồ, hai người này vốn là thuộc hạ của hắn, hai người này rất giỏi đoán ý và sắc mặt nên để hai người này đi theo cũng yên tâm.
Nếu lần này không có hai người mang xe ngựa đến, thì sau khi bị thương hắn khó có thể đuổi theo đến Tần quốc nhanh như vậy.
"Vâng, lão đại." Vừa hô to hai tiếng đại ca thì hai người cảm thấy hình như xưng hô này không ổn cho lắm, ngày thường bọn họ chỉ gọi tiểu lang quân như vậy thôi.
Lần này đại ca vội vàng ra ngoài, những việc được giao cho bọn họ thực sự là quá ít, làm cho hai người họ phải cẩn thận hơn một chút.
Lạc Ngọc Ly phất tay tỏ vẻ không sao, thì hai người mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Lạc Ngọc Ly ngoái đầu lại nhìn Băng Nhi nói: "Hai người kia là người dưới trướng ta, muội cũng giống bọn họ thôi nên không cần phải cảm thấy bản thân khác với bọn họ."
Băng Nhi hơi ngẩng đầu, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt cười như không cười(tựa tiếu phi tiếu),tốt lắm tốt lắm, đêm qua nam nhân này còn ân ái chàng chàng thiếp thiếp với nàng trên một chiếc giường mà bây giờ lại nói nàng không khác gì những nam nhân kia? Thử hỏi hai nam nhân này có thể ngủ cùng huynh hay không? Có thể lăn lộn trên giường với huynh hả? Có thể sinh con cho huynh ư?
Nàng nghiêng người kéo nhánh cây màu xanh lục bên cạnh xuống, ánh mắt đẹp quay lại nhìn rồi nói thầm: cho ngươi giả bộ! . . . . . . Trời hơi sáng, Băng Nhi đánh xe ngựa nhanh chóng dời đi, nàng đi về phía khách điếm ở trong trấn.
Bên ngoài khách điếm, mọi người đã vây quanh thành một vòng lớn cùng nhau nghị luận: "Không hiểu tại sao cô nương kia có thể mất tích, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Báo quan đi! Nếu không nghe được tin tức của nàng thì chúng ta cũng không thể rời đi được."
"Các ngươi." Trần cô cô cũng không ngờ nha đầu kia lại được người ta coi trọng như vậy, bây giờ bà ta vẫn không thể tưởng tượng được.
Trần cô cô không nhịn được liếc mắt nhìn Trần đại công tử một cái, nhưng lại thấy ánh mắt của Trần đại công tử lạnh như băng, vẻ mặt của hắn ta có chút tối tăm, hắn ta không thèm nhìn sang bên này một chút nào.
Hắn ta đứng ở chỗ tối sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, lúc này có hai ám vệ đi tới.
Hắn ta lạnh lùng nói: "Đêm qua ta để các người lại canh chừng nàng, tại sao lại đột nhiên không tìm thấy người?"
"Công tử, xung quanh nàng có trận pháp che chở chúng ta không dám tới gần, hơn nữa vừa rồi thuộc hạ có xem xét qua, chắc chắn võ công của người tối hôm qua rất cao cường.” Hai người tự cho bản thân một cái cớ, đó cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, từ trước đến giờ công tử cũng từng để cho họ theo dõi, kể cả mất dấu thì cũng không đến nỗi quá để ý.
"Hai người các ngươi đúng là phế vật." Trần đại công tử lạnh lùng mắng: "Các ngươi nhớ đi lĩnh phạt, mỗi người năm mươi roi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.