Chương trước
Chương sau
Ở một phía khác, một nữ tử khá đang nở nụ cười mềm mại đáng yêu. Nàng ta cười đến thật ôn nhu, cũng thật tự tin.
Nhưng khi quay sang Băng Nhi, trong mắt xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện, ánh mắt u lãnh giống như ác quỷ. Mặc dù đã che giấu nhưng trong mắt vẫn như cũ toát ra nồng đậm oán hận.
Nàng ta chính là biểu tỷ của Băng Nhi – Bạch Mị Nhi. Nàng cực kỳ đố kỵ Băng Nhi có thể được nam tử kia cẩn thận quan tâm, càng ghen tỵ hai người thân mật khăng khít.
Cách đó không xa, trước bàn dài một mỹ thiếu niên đang ngồi, mà bên cạnh hắn là mười mấy nữ tử mỹ lệ vây quanh, đang nhiệt tình chiêu đãi hắn dùng bữa.
Thiếu nữ này vốn là thứ nữ của Bạch Lộc Hậu, là do thiếp thất sinh ra. Bạch Lộc Hậu sớm đã tìm hiểu một chút tin tức hư hư thực thực, biết được thiếu niên này lai lịch bất phàm liền kêu các nàng triển khai tài nghệ, nhân cơ hội mượn sức vị thiếu niên này.
Chỉ thấy thiếu niên này mày rậm như mực, mắt sáng như sao, cao coa ngẩng đầu, bên hông là đai lưng màu tím nhạt nhu hòa, tôn lên phong thái sáng như mỹ ngọc. Nhìn qua không kiềm chế được nét tiêu sái, cao quý bất phàm, trong lãnh khốc lộ ra ngạo khí.
Hai gã hắc y thị vệ bên người hắn đều bị sự nhiệt tình của mấy nữ tử đẩy lùi về phía sau.
Đáng tiếc thiếu niên vẫn miễn cưỡi ngồi trước bàn, xa cách mà lạnh nhạt ứng đối, ánh mắt cũng có chút lạnh xuống.
Lúc này hắc y thị vệ bên trái cười một tiếng, cúi đầu nói: “Không nghĩ tới thiếu gia đến Yến quốc lại được hoan nghênh như vậy.”
Hắc y thị vệ bên phải cũng cười nói: “Đúng vậy, nữ tử Sở quốc thấy hắn đều e sợ tránh không kịp, có lẽ chỉ có nữ tử ở nơi khác không biết chuyện mới nguyện ý tiếp cận thiếu gia.”
Hắc y thị vệ bên trái buồn bã nói: “Nếu một lát bộ mặt thật của thiếu gia lộ ra, không biết mấy nữ tử này còn cười được nữa hay không.”
Hắc y thị vệ bên phải chà xát hai tay, toét miệng cười nói: “Kỳ thật, ta có chút mong đợi rồi.”
Nói xong, hai người liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Cùng lúc đó, ánh mắt của thiếu niên chuyển khỏi người của mấy nữ tử, trong lòng tràn ra một tia chán ghét cùng khinh thường, từ từ nhìn về phía xa.
Giống như ánh mặt trời chiếu vào giữa rừng, thiếu niên chợt thấy một thiếu nữ không giống những nữ tử bình thường. Con ngươi của nàng mang theo linh động lại xa cách, giảo hoạt lại bễ nghễ, say mê hấp dẫn, lúc lơ đãng ánh mắt của hắn đã bị hấp dẫn.
Ngay sau đó, khóe môi thiếu niên khẽ nhếch lên, theo bản năng hỏi: “Nàng ta là ai?”
Hơn mười mấy nữ tử hơi ngẩn ra. Xưa nay các nàng luôn tự tin, không nghĩ tới thiếu niên này đối mặt với các nàng thì thờ ơ, lại đối với nữ tử kia có hứng thú, không khỏi cảm giác kinh ngạc tột độ. Vì thế, các nàng liền theo ánh mắt thiếu niên nhìn lại.
Bên kia, là một thiếu nữ có đôi mắt đáng yêu như những vì sao đang ôm một con mèo ú.
Hôm nay nam tử nữ tử lui tới hội thưởng hoa đều một thân hoa phục, thoạt nhìn ung dung cao quý, dung mạo hào phóng.
Giống như thiếu nữ kia một thân y phục tầm thường, tóc tùy tiện vấn lên, ở trong này liền thấy không hợp.
Không ngờ mỹ thiếu niên lại chú ý một nữ tử hèm mọn như vậy, là con gái riêng của Lạc gia, không biết cấp bậc lễ nghĩa. Nhóm tiểu thư Lạc gia lập tức lộ ra vẻ mặt không thể tin, nói thầm trong lòng “Khó trách hắn lại hờ hững với chúng ta, thì ra ánh mắt người này bị tật.”
Ánh mắt của các nàng lộ ra nồng đậm xem thường, đương nhiên phần xem thường này là dành cho Băng Nhi.
Nhưng một phụ nhân cả người quý khí mị mị ánh mắt, dẫn đầu đánh vỡ trầm tĩnh “Sở công tử có điều không biết, vị cô nương kia vốn là nữ nhi của muội muội ta, chỉ là một đứa con riêng của Lạc gia thôi, gọi là Băng Nhi.”
Thiếu niên “À” một tiếng, ngoái đầu nhìn phụ nhân xinh đẹp, chính là Thập Tam di nương.
Hội thưởng hoa tuy là yến tiệc của nam nữ tử trẻ tuổi, nhưng người làm mẫu thân dù sao cũng không thật sự yên tâm, tự nhiên cũng sẽ đi theo.
Đáng tiếc, mục đích của Thậm Tam di nương không phải thật sự thuần khiết, bà ta nhìn thấy mỹ thiếu niên đối với Băng Nhi có hứng thú thì khuôn mặt làm bộ ra vẻ thương xót “Băng Nhi là do ta nhìn nàng lớn, giống như nữ nhi của ta vậy, đáng tiếc tính tình không được tốt. Thích tranh chấp cùng người khác, đáng thương từ nhỏ nàng đã không còn mẫu thân, cho nên không có người giáo thúc, dần dà tạo thành bộ dáng muốn làm gì thì làm.”
Nghe vậy, thiếu niên không nói gì, bên môi giương lên một chút ý cười, hai tay đùa nghịch trong tay áo.
Trong tay áo truyền đến tiếng va chạm của đồng tiền, nhưng một người có tiền như thiếu gia làm sao có thể giống như bọn người trên phố, cầm đồng tiền thưởng thức chứ?
Thập Tam di nương nói tiếp: “Băng Nhi đáng thương, về sau lại bị bệnh một trận, vóc người vừa cao vừa gầy, thật sự là khó có thể sinh dưỡng, xương cốt thế nhưng lại phúc bạc, là mệnh khắc mẫu khắc phu. Nhìn xem nữ nhi của ta, tính tình ôn hòa, bộ dạng như ngọc, phong hoa tuyệt đại, bất luận mặc y phục gì trên người đều mang dáng vẻ yểu điệu. Bộ dáng này mới là người có phúc, mới là mệnh vượng phu.”
Nói xong, Thập Tam di nương lại lôi kéo Bạch Mị Nhi ngồi bên cạnh bà ta, giọng nói bà ta đặc biệt lớn, người chung quanh đều có thể nghe được.
Một thứ nữ Lạc gia lập tức khinh thường trừng mắt, hừ lạnh một tiếng.
Nhưng nhìn thấy bộ y phục đỏ tươi xinh đẹp Bạch Mị Nhi mặc trên người, bộ quần áo này là tiệm Giang Hồ Vũ chế tạo, có tiền cũng không mua được, làm tang thêm vài phần nhan sắc thanh thuần của nàng ta. Rất nhiều nữ tử vừa nhìn thấy bộ y phục đỏ tươi xinh đẹp của Bạch Mị Nhi, trong lòng liền sinh ra đố kỵ, cũng rất nhiều nam tử bị bộ y phục đỏ tươi này mê hoặc. Bạch Mị Nhi cũng cảm thấy bản thân tương đối có sức quyến rũ.
Lúc này, Bạch Mị Nhi cúi thấp đầu nói: “Mẫu thân, người nói chuyện này làm gì?”
Thập Tam di nương liếc mắt nàng một cái “Nghe ta, thiếu niên này tuyệt đối không phải người tầm thường. Ngày hôm qua mẫu thân nhìn thấy hắn trong thư phòng của phụ thân con tặng quà gặp mặt. Hắn chính là vị hôn phu của Băng Nhi. Còn có đám tỷ muội kia đều là phụ thân con chuẩn bị cho hắn làm thiếp. Nói tóm lại, dù cho con không chiếm được cũng không thể để nha đầu Băng Nhi kia không công được hưởng.
Nghe vậy, Bạch Mị Nhi không khỏi ngước mắt nhìn vị mỹ thiếu niên kia một chút, tỉ mỉ đánh giá.
Không thể không thừa nhận thiếu niên này nhìn qua rất tốt. Tuy rằng trong lòng nàng thích Lạc Ngọc Ly, nhưng mà nàng tuyệt đối không hy vọng Băng Nhi có thể gả cho một nam tử tuấn mỹ cao quý như vậy. Tâm tư của Băng Mị Nhi cũng giống như Thập Tam di nương, nhìn không được nha đầu kia tốt hơn so với mình.
Dĩ nhiên, Bạch Mị Nhi cũng không có nhiều hứng thú lắm đối với mỹ thiếu niên này, tuy rằng nam tử này giàu có, nhưng mà nàng vẫn thích Lạc Ngọc Ly.
Cố tình, trong lúc vô ý Bạch Mị Nhi lại biết được một bí mật giữa huynh muội bọn họ. Bí mật này chính là nguyên nhân làm nàng cực kỳ không thích Băng Nhi, đồng thời vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Vì vậy, Bạch Mị Nhi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lén lút gọi nữ tỳ bên cạnh mình đến.
Từ trong ngực Bạch Mị Nhi lấy ra một bao bột phấn nhỏ. Là độc dược mãn tính vô sắc vô vị Biểu thiếu gia mang đến cho nàng. Mặc dù không đến nỗi nào nhưng cũng làm cho làn da người ngứa đến thối rữa. Bạch Mị Nhi ghét sát vào tai nữ tỳ dặn dò vài câu, bên môi gợi lên một nụ cười lạnh.
Giờ phút này, thiếu niên bưng ly rượu trước mặt lên, hớp nhẹ một ngụm, chậm rãi lên tiếng: “Vị phu nhân này nói vậy là không đúng rồi.”
Thập Tam di nương lấy làm lạ, hỏi: “Công tử có gì xin chỉ giáo?”
Thiếu niên năng tay áo lên, trong tay áo lộ ra một cái bàn tính tinh xảo, trên mặt không phải là hạt châu mà là đồng tiền. Hắn tùy tay lấy ra ba đồng tiền vung lên trước bàn, từ từ nói: “Trên quẻ tượng của ta cho thấy, cô nương kia không phải là phúc bạc, là là mệnh vượng phu có phúc. Nhưng nhi nữ của phu nhân lại là người phúc bạc, khắc phu khắc phụ.”
Nói tới đây, hắn dừng một chút, có thâm ý mà nói với Bạch Mị Nhi “Muốn thay đổi vận mệnh, ngày thường nên tích nhiều đức, ít làm việc ác.”
Vẻ mặt Thập Tam di nương cùng Bạch Mị Nhi biến sắc, dù là ai bị người khác nói như vậy, tâm tình cũng sẽ không tốt.
Mấy nữ tử chung quanh nhất thời đều tràn đầy hứng thú, vui vẻ bổ nhào lên phía trước, người người quấn lấy mỹ thiếu niên muốn hắn ta xem quẻ cho mình.
Thiếu niên cười ngạo nghễ, cũng không cự tuyệt, dáng vẻ thản nhiên nói: “Lạc đại tiểu thư thường ngày tự xưng phong lưu, đã trêu chọ bốn vị nam tử. Lần này đến hội thưởng hoa chỉ sợ là tiểu thư lại trêu chọc đến người thứ năm. Nam tử tiểu thư coi trọng kia thật sự không tốt.”
"Lạc nhị tiểu thư ấn đường có màu đen, thích đánh chửi nô tỳ, đêm qua còn đập vỡ cái bô của mình, là một nữ tử chanh chua.”
"Lạc tam tiểu thư là người thân thể yếu ớt nhiều bệnh. Ngày thường thích xem dâm thư, còn tằng tịu cùng gã sai vặt bên cạnh, đêm đại hôn không nhìn thấy lạc hồng.”
"Lạc tứ tiểu thư. . . . . ."
Đúng lúc hắn còn muốn nói từng người từng người một, sắc mặt nữ tử một vòng chung quanh đều trắng bệch, vù vù tất cả đều chạy xa, giống như chim thú phân tán Mỹ thiếu niên nhếch môi, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Hai hắc y thị vệ liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu, bọn họ đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này.
Giờ phút này, hắc y thị vệ bên trái nói: “Thiếu gia, người đã xem năm quẻ, lão gia nói mỗi ngày người tốt nhất chỉ xem ba quẻ, không thể vượt quá, bằng không để tiết lộ thiên cơ, sẽ tổn hại tuổi thọ.”
Thiếu niên thu hồi bàn tính, tiêu sái cười nói: “Ngày mai ta sẽ không xem quẻ, một ngày hai ngày sẽ không có chuyện gì.”
Nhưng nét mặt hắc y thị vệ bên phải lại có chút kỳ quái, hắn cúi đầu nói: “Thiếu gia, nếu nô tài không nghe nhầm, cô nương gọi là Băng Nhi kia……. Giống y như vị hôn thê của người.”
Thiếu niên chậm rãi nhướng đôi mày rậm “Ngươi nói nàng là vị hôn thê của ta?”
Hắc y thị vệ trịnh trọng gật đầu một cái.
Vì vậy, ánh mắt mỹ thiếu niên thay đổi, hắn tỉ mỉ nhìn kỹ vị thiếu nữ kia.
Y phục của nàng rất rộng, mặc dù nhìn không ra dáng người, nhưng có thể thấy là một nữ tử cao ráo, nhưng mà hắn lại thích dạng mỹ nữ như chim nhỏ nép vào người. Ngũ quan của nàng rõ ràng tinh xảo, nụ cười đáng yêu, đáng tiếc lại không phải loại yêu mị hắn thích. Càng đánh giá, đối phương là người không có tiền tài, cũng không có địa vị, càng không được giáo dưỡng tốt, tự nhiên sẽ không hun đúc ra được khí chất tuyệt thế xuất trần.
Hắn không khỏi khẽ trầm ngâm, lúc này trong lòng có một loại cảm giác không giống với vừa rồi.
Con người chính là một loại động vật kỳ lạ, một khắc trước hắn còn thưởng thức ngươi, một khắc sau liền không thích ngươi nữa.
Nhưng nhìn thấy bên môi thiếu niên gợi lên một độ cong lạnh, chỉ lẩm bẩm nói: “Không ngờ vị hôn thê của ta lại là một tiểu nhân vật đáng thương, nếu ta lấy nàng chả phải sẽ trở thành trò cười trong gia tộc? Thật sự là buồn cười.”
Khe khẽ thở dài, ánh mắt mỹ thiếu niên cũng trở nên đạm mạc thanh lãnh, hắn không khỏi vươn tay sờ ngọc bội bên hông.
Đó là một khối ngọc sáng bóng trong suốt. Ngọc bội có hình dáng một con phượng hoàng sống động. Vật này không phải là đồ trang trí đại biểu thân phận mà là tín vật đính hôn của hắn.
Thiếu niên liếc mắt nhìn ngọc bội, lại nhìn về phía thiếu nữ đối diện, ánh mắt trở nên sâu thẩm dị thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.