Chương trước
Chương sau
Ngôn Hạ đứng trước cữa nhà anh, nhìn hộp khóa từ trên cữa rồi thỡ dài, cô lại lay lay anh.
- Tiểu Ngôn , em không biết mật mã!!!
- Sinh nhật em!
Anh gục mặt vào cổ cô,nói nhõ, gịong nói trầm khàn cùng hơi rượu tỏa ra, phút chốc làm cô nổi gai khắp người. Nơi cổ và tai vừa nhột vừa ngứa.
Nhưng , đó không phãi vấn đề chính, vấn đề chính là ... sao mật khẩu nhà anh lại là sinh nhật cô, cô cười khổ:
- Nhà anh sao lại để mật khẩu sinh nhật em? Không sợ em đến trộm đồ đi à? Cô nhỏ giọng vốn chỉ định nói 1 mình.
- Bản thân chủ nhà cũng là của em, không cần phãi trộm . Của em hết! Giang Ngôn bất ngờ lên tiếng làm cô giật mình.
Ngôn Hạ lại nghi ngờ thêm 1 lần nữa, có say thật không vậy. Thả thính logic mạch lạc rõ ràng như vậy mà ??
Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt chàng trai đang gác lên vai mình , cố gắng bình tâm . Khuôn mặt đẹp đẽ trắng nõn đang ửng hồng vì rượu, vài sợi tóc lòa xòa rối rối che đi đôi mắt xinh đẹp của anh, trong lòng cô điên cuồng gào thét đấu tranh:
- Không được hạ thủ , không được hạ thủ!! Nhưng nhìn thế này , quá cám dổ rồi aaaaaa... !!!
Anh vào nhà thì buông cô ra, lần mò liêu xiêu đi vào phòng ngũ, cũng không thèm tháo giày, cứ vậy ngã vật ra giường.
Ngôn Hạ bó tay, đi theo nhìn anh, bây giờ thì rõ ràng là say mà. Cô tháo giày ra cho anh, nhét người vào trong chăn. Anh vùi mặt vào trong chăn, nhưng tay lại chụp lấy tay cô nắm chặt. Kéo lại, giọng nụng nịu.
- Em ỡ lại đây đi!
Ngôn Hạ ngồi xuống đất cạnh giường, xếp bằng chống cằm nhìn anh, trên gương mặt biểu cảm giống như bà mẹ đang dổ con trai nhỏ ngủ vậy.
Giang Ngôn chần chừ 1 hồi thì kéo chăn , anh hơi mất tự nhiên hõi cô, vành tai đỏ ửng.
- Em làm gì vậy? Nhìn anh làm gì?
- Anh kêu em ở lại mà? Cô trả lời thản nhiên.
- Nhưng sao lại ngồi đó? Anh khó hiểu.
- Không thì ngồi đâu? Em đợi anh ngủ rồi em mới đi mà! Ngoan.. cô xoa xoa đầu anh như xoa đứa con nít, mỉm cười.
Giang Ngôn đen mặt ngước lên liếc cô một cái,
- Giờ này rồi em còn muốn đi đâu?
- Về? Cô trả lời như đương nhiên là vậy. Sắc mặt Giang Ngôn càng khó coi hơn,
- Trể lắm rồi, đừng về nữa. Không an toàn !!!
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(92)
Cái này... Không cần khách khí như vậy luôn sao? Ngôn Hạ thầm ai oán trong lòng, cô đang rất cố gắng kiềm chế đó trời ạ....
Ngôn Hạ nhìn anh,
- Điện thoại em hết pin rồi, đưa điện thoại của anh cho em!
Giang Ngôn khẽ gật đầu rồi luồn tay vào túi lấy điện thoại, nhưng thật sự là anh uống cũng không ít rượu, tay chân có chút cuống. Cố mãi vẫn không moi điện thoại ra được.
- Để em lấy cho! Lời nói , tay tới. Ngôn Hạ rướn người thò tay moi lấy điện thoại trong túi anh, Giang Ngôn khẽ sững người. Cách 1 lớp vãi mõng, anh như có thể cảm nhận được cái lạnh từ đầu ngón tay cô, mùi thơm trên người cô vì kéo gần cũng thoảng thoang bao phủ hơi thỡ anh, thật thơm , thật dể chịu.
Anh bất ngờ giữ lấy tay cô,kéo cô ngã lên giường, cánh môi nhẹ cọ qua, thận trọng hôn cô.
Thiếu niên đẹp đẽ mang theo thần sắc ôn nhu trân trọng, như gió nhẹ phảng phất qua cữa sỗ , đầu lưỡi anh từng chút từng chút chen vào khóe miệng Ngôn Hạ, nhẹ nhàng , tham lam, kiềm nén mà hôn cô.
Ngôn Hạ bị anh nháo đến không suy nghĩ được gì khác, cuối cùng lại ôm cổ đáp lại nụ hôn của anh.
Sắc mặt,vành tai anh đều hiện ra nét đỏ ửng.
Giang Ngôn tắt đèn,ôm cô vào lòng, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng gió lùa xào xạt ngoài cữa sổ.
Hô hấp của anh dần dần bình ổn, hình như đã ngủ.
Ngôn Hạ cố gắng nhắm hai mắt, nhưng không sao ngủ được.
Không biết bao lâu sau, cô nghiêng người cẩn thận quan sát người bên cạnh, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, lúc này đã có thể nhìn ngó xung quanh .Nhìn 1 hồi lâu ngón tay cô không an phận đưa về phía Giang Ngôn, đụng vào khuôn mặt anh, đầu tiên là thăm dò thử đụng đụng, sau đó lại di chuyển ngón tay kéo dọc đường nét trên mặt anh, cô sờ sờ gò má anh, rồi lại thích thú nhón người đến gần anh , chạm chạm ngón tay vào môi anh. Cô chạm vào ngón tay anh kéo kéo vài cái rồi mới nắm lấy.
Giang Ngôn đột nhiên hơi xoay người,rất tự nhiên kéo cô ôm xiết vào trong ngực:
- Đừng lộn xộn, ngủ đi! em còn nghịch nữa thì anh không đảm bảo là không làm gì em đâu!!
Trái tim Ngôn Hạ muốn nổ tung. Nảy giờ anh không ngủ sao???
Khóe môi Giang Ngôn cong lên 1 nụ cười vui vẻ không thể đè ép được nữa..
Anh thích cô gái này...
Thật sự rất thích...
Bản thân anh cũng không ngờ nổi , có 1 ngày vì muốn ở bên cô mà anh lại có thể ấu trĩ trẻ con đến mức giả vờ say rượu để dụ cô về nhà. Không cần làm gì, chỉ cần ôm cô ngủ là đủ.
Anh thích cô , thích đến tận xương cốt, anh thật sự...nguyện ý vì cô mà làm bất cứ chuyện gì!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.