Chương trước
Chương sau
"Thật thần kỳ!"

"Hoàng phi còn sống, mặc dù người đang hôn mê!"

"Không sao, người sẽ tỉnh lại ngây bây giờ."
_
Ở hạ lưu sông Nil thuộc vùng hạ Ai Cập, binh lính đang xôn xao với nhau về cô gái sôn Nil. Một nam nhân tóc nâu, gương mặt tuấn mĩ đang chèo thuyền ở phía xa. Nghe tin Carol anh mừng rỡ quay lại, nhanh chân chạy tới đám lao sậy. Nơi Carol được binh lính Ai Cập vớt lên bờ.

"Người có phải quan cận vệ Ruka?" một tên lính lên tiếng hỏi

Đúng nam nhân đó đích thị là Ruka.

Ruka không nói chỉ nhẹ gật đầu. Rồi đỡ Carol ngồi dậy. Carol tỉnh lại từ từ mở mắt ra, cô dáo dát nhìn xung quanh. Mừng rỡ khi thấy Ruka và toàn bộ binh lính Ai Cập.

"Ơ... Ruka! Đây là đâu? Sao người tôi ướt thế này?" Carol đưa tay xoa xoa đầu

"Bẩm, hoàng phi nghịch nước nên bị ướt chứ không có gì đâu. Để tôi đưa hoàng phi về về với hoàng thượng, ngài đang nóng lòng chờ đợi người!" Ruka phì cười, nắm lấy tay Carol một cách cung kính.

>
Cuối cùng cũng tìm được Carol, ta sẽ đưa cô cho hoàng tử Izumi.

Nhưng từ đây đến sa mạc Arabia phải băng qua một chặng đường dài.

Thật không biết Carol có đủ sức đi cùng ta không.
Vấn đề trước hết là phải đi thật nhanh. Đi trước khi tin tức lan truyền đến tai Menfuisu. Nếu hắn biết ta làm phản, đưa Carol đến cho hoàng tử Izumin. Nhất định hắn sẽ truy lùng và đuổi giết ta.>
>

"Bẩm hoàng phi!" một binh lính nhẹ giọng gọi

"Hở???" Carol xoay người sang nhìn

"Hai nam nhân đó có phải là người của nữ thần sông Nil phái đến để bảo vệ hoàng phi không? Nhìn họ rất lạ, vả lại chúng thần phát hiện họ cùng lúc với người!" Tên lính nghi hoặc liếc nhìn hai người đang nằm bất động bên cạnh Carol.

Một người có mái tóc hung đỏ rực rỡ. Cặp lông mày rậm, hàng mi đen dài, chiếc mũi cao cao và đôi môi mỏng đỏ như máu. Một người tóc tím trầm lặng, cặp chân mày vòng nguyệt đẹp như tranh. Hàng mi dài cong vút, cái mũi thon nhỏ và đôi môi trái tim màu anh đào phớt.

Cả hai người có cùng một làn da trắng như tuyết. Không có gì diễn tả được với vẻ đẹp của hai người này. Chỉ có thể dùng hai từ "YÊU NGIỆT" để hình dung.

Nhưng điều đó không hề làm Carol ngạc nhiên, thứ làm Carol thật sự ngạc nhiên là trang phục họ đang mặc. Đó chẳng phải là trang phục của thế kỷ 21 sao?
Carol không thể tưởng tượng được! Thì ra cũng có người gặp phải trường hợp giống như cô, bị cuốn về thế giới cổ đại.

"Hoàng phi! Sao người hoảng hốt vậy? Không lẽ đây là hai tên này muốn hại người sao???" Ruka khó hiểu nhìn Carol

"Hơ... Không phải... Không phải... Họ có lẽ là người sống cùng ở thời đại của tôi a!" Carol cười mỉm chi

"Cùng nơi ở của hoàng phi? Không lẽ họ cũng là con của các vị thần giống như người?" Ruka mở to mắt, hết sức ngạc nhiên

"Hơ... Không... Không phải! Tôi đã nói tôi không phải thần thánh gì hết mà!" Carol nhăn mặt

"Hoàng phi quá khiêm tốn rồi! Người là con gái nữ thần sông Nil thì người cũng phải là nữ thần rồi. Không cần phản đối lại đâu ạ!"

Tất cả binh lính phì cười mà nói, mặc dù Carol phản bác lại nhưng không được. Sau một hồi nói chuyện, hỏi thăm Carol. Ruka dìu cô về lều trại, rồi ra lệnh binh lính đỡ hai nam nhân đó đi cùng.
=====>
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tại kinh thành TêBê-Thượng Ai Cập...

Zuto vẫn như thường lệ, nàng tung tăng kéo Tachi cùng Minue lại đùa giỡn. Ranh mãnh bày bừa đủ trò trêu tức Ari, náo loạn cả cung điện khiến đầu óc Menfuisu cùng quần thần kinh hãi.

"Nữ hoàng..." Ari định nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt bốc lửa của Zuto. Ari không khỏi rùng mình, vừa nãy cô đã phạm lỗi. Nuốt nước bọt, Ari lấy lại bình tĩnh, vuốt ngực nói tiếp.

"Asisư... Tướng quân Takuto vừa đưa tin về!"

"Sao? Có tin của Carol rồi đúng không? Cô ta đang ở đâu?"

Zuto hí hửng nhảy vụt xuống cửa sổ, nàng chạy tới nắm lấy tay Ari nhảy tưng tưng.

"Ch... Chóng mặt!!!" Ari sắp ngất

"A, ta xin lỗi! Ngươi mau nói đi, mau nói đi!" Zuto cười trừ, buông Ari ra

"Người của tướng quân Nakuto nói đã tìm được Carol, hiện giờ con bé ấy đang ở cạnh Ruka tại hạ Ai Cập!"

"Ừ! Ngươi báo cho Nakuto, tìm cách giữ chân Ruka. Ngày mai ta sẽ tới!" Zuto khẽ thở dài. Nàng biết rõ thân phận của Ruka nga. Ruka đang định bắt Carol cho cái tên Izumin chứ gì. Có nàng ở đây thì đừng có mơ a.

"Còn một chuyện..." Ari ngập ngừng

"Chuyện gì?" Zuto nhíu mi

"Carol được tìm thấy cùng hai nam nhân. Màu tóc của họ có màu đỏ, tím rất quái lạ!"

"Đỏ, tím? Không lẽ là họ?" Zuto lẩm bẩm rồi quay ngước nhìn Ari "MAU CHUẨN BỊ NGỰA,TA SẼ ĐI NGAY BÂY GIỜ!"

Chương 5.2
>

"Vâng!"

Ari cúi đầu chào Zuto, chậm rãi rời đi. Zuto nhếch môi nhìn ra bên ngoài rồi nhanh chóng thay quần áo.
_

Binh lính hiện đứng canh gác trước lều của Carol, Carol đang ngồi bên trong lều. Cô nhẹ nhàng lay người hai nam nhân tuấn mĩ trước mặt.

"Này!"

"......"

Nam nhân tóc hung đỏ từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là Carol. Một cô gái da trắng xinh đẹp, mái tóc vàng óng ánh với đôi mắt xanh lơ . Cô khoác trên người bộ trang phục cổ đại đẹp đến hoàn hảo.

CHÁT...

Nam nhân tóc tím ngồi dậy. Đôi mắt màu thạch anh trừng to, hết nhìn hắn rồi nhìn Carol. Kết quả là nam nhân tóc tím tát thẳng tay vào mặt nam nhân tóc đỏ.

"Hai anh làm sao vậy?" Carol ngơ ngác

"Không sao đâu cô bé! Cho hỏi đây là đâu vậy?" Nam nhân tóc tím quay lại hỏi Carol, môi nở một nụ cười sát gái.

Nếu đối với nữ nhân khác thì họ sẽ bị hớp hồn. Nhưng với Carol thì không, cô đã có Menfuisu bướng mỉnh của mình rồi.

"Đây là Ai Cập cổ đại a! Mà anh tên gì? Em là Carol!" Carol trả lời, cô đáp trả nam nhân tóc tím bằng nụ cười tỏa nắng.

"Anh là Hito, còn đây là Mi... À không, là Rus!" Nam nhân tóc đỏ chen vào, cướp lời nam nhân tóc tím. (giờ gọi hai người này bình thường trở lại. Nam nhân tóc đỏ là [Hito]. Nam nhân tóc tím là [Mirusie])

o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o

"A, hai anh là người thế kỷ 21 đúng không?" Carol buộc miệng hỏi

"Ừ!" nó gật đầu

"Thôi em ra ngoài a! Hai anh thay quần áo đi nga, mặc đồ ướt dễ cảm lạnh lắm!" Carol cười ngây thơ, đưa cho nó và hắn hai bộ trang phục rồi chạy ra ngoài.

Nó nhìn hắn, hắn cười. Nó lại nhìn hắn, hắn lại cười. Cả hai nhìn qua cười lại.

Ôi không? Chẳng lẽ một nam, một nữ cùng thay áo chung sao. Không thể nào!

Sau hơn một phút, mắt nó sáng rỡ. Nó cười thật tươi với hắn khiến hắn rùng mình, dựng cả tóc gáy. Nó chậm rãi tiến về phía hắn, hắn sợ hãi thụt lùi về sau. Và cuối cùng là nó dùng chân, "nhẹ nhàng" đá hắn ra khỏi lều.
______________

Bị đá ra khỏi lều, dưới ánh mặt trời gay gắt. Hắn lồm cồm bò dậy, bộ dạng hắn hết sức thảm hại. Vì quần áo đang ướt sũng, hắn lại té nhào xuống bãi cát nên toàn thân đều là cát.

"A, anh Hito! Anh làm sao vậy?" Carol đang ngồi nghịch nước sông Nil cùng vài binh lính, thấy hắn ngã thì chạy tới đỡ dậy.

"Haha... Không sao, không sao! Bị quái vật hình người đá ra ngoài thôi!" hắn phủi phủi cát trên

"Quái vật hình người! Nó đang ở đâu?" tên lính phòng vệ

Hắn cười cười xoay người chỉ về phía lều, cùng lúc đó nó cũng bước ra.

"Đó, là quái vật đó!" Hắn nói giọng trêu đùa nhưng tên lính lại không nghĩ đó là đùa. Tên lính nhanh chân bước lên phía trước, rút trường kiếm đâm về phía nó.

"Anh Rus!" Carol hoảng hốt la toáng lên. Còn hắn chẳng quan tâm, chậm rãi đi vào trong lều.

Do tiếng la của Carol, toàn bộ binh lính Ai Cập và Ruka đồng thời có mặt. Trước mắt họ là cảnh tượng kinh hoàng. Nó đang lách người né tránh trường kiếm của tên lính. Cuối cùng không chịu được, nó tức giận tóm lấy cổ tên lính mà siết chặt.

"Ngươi muốn chết???" nó lạnh lùng nói

"Anh Rus, dừng tay! Chỉ là hiểu lầm thôi!" Carol hoảng quá, chạy tới nắm lấy tay nó năn nỉ

"Hiểu lầm?" nó nhíu mày

"Vâng! Lúc nãy anh Hito bảo anh là quái vật nhưng ai ngờ anh Rase tưởng thật. Nên anh ấy mới xông lên đánh anh!" Carol vừa nói vừa chỉ qua tên lính. Nó lại yên lặng, chỉ gật đầu. Bàn tay buông lỏng khỏi cổ tên lính tên Rase, anh ta khụy xuống. Mặt trắng bệch do thiếu dưỡng khí, anh ta đưa lên vuốt ngực. Hít lấy hít để không khí.
____________

Hắn thay áo xong rồi bước ra ngoài, nhưng trước khi ra. Hắn tìm sợi dây nhỏ buột tóc mình lại. Chính cái tên Thần Sinh Mệnh Takeru chết đã biến mái tóc lãng tử của hắn trở nên vướng víu. Tóc gì mà dài loằng nhoằng còn hơn tóc của nữ nhân.

Thật phiền phức a...

Lén lút bước ra khỏi lều, hắn cầu trời khấn phật để không bị nó bắt gặp. Lúc nãy hắn vừa phá nó, nó sẽ đánh chết hắn mất.

Nhưng số trời đã định...

"H I T O!"

Một bàn tay trắng trẻo đặt lên vai hắn. Hắn giật thót tim, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán.

"Hìhì... Gì vậy Mie... À nhầm! Gì vậy Rus?" Hắn quay lại nhìn nó, cười một cách vô tội. Nhưng nó vẫn vậy, giữ nguyên vẻ mặt bình thản nhưng lạnh như tản băng. Siết chặt tay, nó đấm thật mạnh vào mặt hắn trước sự kinh ngạc của mọi người. Kết quả là hắn không né, nên dẫn đến sự việc xịt máu mũi rồi ngất đi.

Carol tròn mắt, Ruka nhìn khó hiểu. Binh lính thì lắc đầu, tất nhiên cũng không hiểu luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.