Bạch Ngọc Câu tóm cổ con mèo đang giương nanh múa vuốt về phía mình, cô lấy cái kéo lần trước cô dùng để cắt móng tay cho Tiểu Mỹ ở trong không gian ra.
“Cạch cạch!”
Chỉ trong chốc lát đã hủy mất hung khí làm việc xấu của mèo zombie.
“Meo meo meo!” Con mèo zombie điên cuồng gào.
Nó không ngờ đồ ăn độc ác này lại dám cắt móng vuốt của nó!
Con mèo zombie há to mồm, định cắn vào cánh tay mảnh khảnh của Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu nhìn thấy hàm răng của nó thì lại cầm kéo lên, cô mở banh miệng con mèo zombie ra, muốn xuống tay với hàm răng sắc nhọn của nó.
Con mèo zombie cảm thấy sức lực của đồ ăn này mạnh đến mức nó muốn trật quai hàm.
Nó liều mạng vùng vẫy, nó không muốn mất hết răng đâu!
“Meo… Meo… Meo meo!”
Bạch Ngọc Câu thấy nó vùng vẫy thì buông kéo xuống: “Ngoan ngoãn cho tao! Nếu không tao cắt trứng của mày luôn đấy!”
Con mèo zombie nhìn ánh mắt lóe sáng của cô mà không khỏi sợ hãi.
Cuối cùng nó ngoan ngoãn cọ cọ tay Bạch Ngọc Câu: “Meo meo ~”
“Ngoan lắm! Quyết định là mày vậy!” Bạch Ngọc Câu ôm con mèo vào lòng, đi về phía xe lửa.
Mọi người trên xe lửa không hiểu sao xe lại dừng trong rừng.
Chỉ là bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
Dù sao ở đây vẫn còn đàn em của bác tài, Tang Tinh đi qua đi lại tuần tra trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-roi-ky-chu-lai-khong-binh-thuong-/3546432/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.