Trường Nam vui vẻ cất tấm bùa vào túi riêng của mình. Cậu quay người lại định rời khỏi thì chạm ngay ánh mắt nhìn cậu chằm chằm. Cậu giật mình: Nam chính, nam chính, cậu ta đứng ở đó bao giờ?
Chàng thanh niên cao ráo bước đến gần cậu, nghi hoặc nhìn dáng vẻ Trường Nam: " Chú làm gì ở đây? ".
Trường Nam hơi sững sờ. Cậu tỏ vẻ như mình có phần nghe không rõ. Trường Nam hỏi hệ thống: Chú sao? Mặt thằng này già tới vậy hả?
Thanh niên nhướng mày nhưng trong giọng nói thì căng thẳng vô cùng: " Chú định đuổi tôi đi vì chiếm đất của chú sao? "
Trường Nam nhanh chóng khua tay: " Không có, tôi không phải chủ đất ".
Thanh niên nghe thế thì mặt hơi giãn ra như trút gánh nặng trong lòng xuống, quan tâm hỏi: " Vậy chú đến đây làm gì vậy? ".
Trường Nam cười nhếch trong lòng, than vãn không hài lòng: [ Nếu tính tuổi của tao và nam chính này thì cậu ta còn nhỏ tuổi hơn tao một tuổi, cứ xem như tao lớn lắm mà nói câu nào đều gọi tao bằng chú ]
Hệ thống không quan tâm: [ Nhưng tuổi và hình hài nhân vật cậu đã ba mươi tuổi rồi, nhìn lại mặt mình xem, nam chính không gọi cậu là bác là may lắm rồi ].
Trường Nam giật mình, quay lại nhìn ảnh phản chiếu mình dưới lòng sông. Quả đúng thật, trán cậu đã có hai ba nếp nhăn, mắt thì thâm đen như mắt gấu trúc, tóc thì xơ xác như thể thời gian đã bào mòn hết sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-roi-dai-phan-dien-bi-nam-chu-giam-cam/2961236/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.