Hách Liên Kiều nhíu mày ghét bỏ: "Em không cần anh bảo vệ.”
Cô đường đường là một Kim Long dũng mãnh, uy chấn bốn phương, sao có thể cần một cậu nhóc miệng còn hôi sữa bảo vệ.
Tuy nhiên, Trần Nhị Bảo hoàn toàn không nghe thấy, bởi vì cậu cả vừa rồi làm bộ trêu chọc cậu bé lấy kẹo ra đưa hết cho cậu bé rồi.
Cậu bé cũng không ăn một mình, vui vẻ chia một nửa cho em gái: "Đi, bé ngoan, anh dẫn em đi bắt cá!”
Hai mắt Hách Liên Kiều sáng ngời, hùng hổ giơ hai tay tròn trịa lên: "Được, đi thôi!”
Tôm binh cua tướng, bổn công chúa đến rồi đây!
Mấy cậu nhóc nhà họ Chu cũng hưng phấn nói: "Em cũng đi em cũng đi!”
Vì thế một đám trẻ con liền xách theo một cái xô nước lớn, chậm rãi đi xuống mương bắt cá bắt tôm, duy chỉ có Hách Liên Kiều là cô bé duy nhất trong đám nhóc.
Mấy bé gái nhà họ Chu lớn hơn một chút cũng muốn đi theo nhưng không thể, vì chúng còn phải phụ nấu cơm.
Nhỏ tuổi hơn một chút cũng bị mấy đứa con trai chê phiền toái, không muốn cho chơi cùng, chỉ có thể hâm mộ nhìn Hách Liên Kiều đang bị vây quanh trong đám người.
Trong phòng bếp, Trương Thị hài lòng nhìn con gái lớn mang về một giỏ đồ tốt.
Bà ta chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Sao con lại đem cháu gái nhỏ về đây?”
Chu Chiêu Đệ liền vẻ mặt đắc ý nói: "Bé ngoan là có phúc khí lớn, là con cố ý mang con bé trở về cho nhà họ Chu chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phuc-bao-o-thap-nien-60/4055839/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.