Đô Vân Gián vừa cho gà vịt ăn xong, đang đứng trong sân cúi đầu phủi quần áo, nghe thấy tiếng động liền thấy La Tuy Tuệ uể oải trở về. Y tiến lên đón lấy cái giỏ trên lưng nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, liền dẫn nàng vào nhà nói: "Nương t.ử sắc mặt không tốt, có phải đã gặp chuyện gì rồi không?"
La Tuy Tuệ ngồi xuống, nhận lấy chén nước Đô Vân Gián rót, uống một ngụm nhỏ, lắc đầu nói: "Cũng không có gì, chỉ là đụng phải La Minh Lan ở đầu làng, có chút bực mình thôi."
Đô Vân Gián cũng ngồi xuống bên cạnh. La Tuy Tuệ ngừng lại một chút rồi kể lại sự việc vừa rồi, cảm thán: "Thật đáng tiếc cho Tào Bảo Thông, lại đính hôn với La Minh Lan."
Nói ra thì hai người họ trai tài gái sắc, cũng coi như xứng đôi, chỉ là nhân phẩm cả nhà La Minh Lan có vấn đề, La Tuy Tuệ cảm thấy hơi không xứng với Tào Bảo Thông.
"Nhân duyên tự do trời định. Có lẽ là duyên phận của hai người họ." Đô Vân Gián cúi đầu cười nhẹ, ngừng một lát rồi tiếp lời: "Nếu có duyên mà không có phận, hôn sự này tự nhiên cũng không thành, nương t.ử không cần phải buồn lòng."
La Tuy Tuệ nhướng mày: "Ta buồn lòng cái gì chứ? Chàng nói đúng, nhân duyên là do trời định mà."
Đô Vân Gián mỉm cười không nói gì nữa, bắt đầu sắp xếp những thứ La Tuy Tuệ mua về nhà. Y không hỏi gì về những món đồ kỳ lạ trong giỏ của nàng, chỉ đặt chúng ngay ngắn. Y lại lấy từ trong giỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019077/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.