Tay Đô Vân Gián khựng lại, y cụp mắt xuống. Chuyện này tưởng chừng vô tình nhưng kỳ thực có phần bất thường. La Tuy Tuệ âm thầm phát tài, đoán chừng có kẻ nào đó thấy chướng mắt, ghen ghét mà ra tay! “Nói như vậy là có ý gì?”
La Thập Nguyệt nghe vậy cũng nhìn sang. La Tuy Tuệ bới một miếng cơm, cười lạnh một tiếng, lắc đầu rồi tiếp tục ăn rau, sau đó nhíu mày: “Món rau này sao lúc nào cũng có vị chát thế nhỉ?”
Đô Vân Gián gắp rau cho La Thập Nguyệt, nói: “Cơm rau thêm muối thô luôn có vị như vậy, nương t.ử không biết sao?”
Nói xong Đô Vân Gián cũng tỉnh ngộ. Gia đình họ La trước đây nghèo đến mức không có gạo nấu, lấy đâu ra tiền mà ăn muối loại này.
Nghe vậy La Tuy Tuệ mới hiểu ra. Phải rồi, đây là cổ đại, muối đều do quan phủ kiểm soát, còn đắt đến mức phi lý. Nghĩ lại hồi nàng mới đến còn không có muối mà ăn. Lần trước đến phủ thành, nàng lén mua muối lậu từ bọn buôn muối, rẻ hơn nhiều nhưng lại khó ăn muốn c.h.ế.t. Thảo nào dù nàng có thêm Linh Tuyền Thủy vào thức ăn vẫn còn vị chát.
Đêm đến, La Tuy Tuệ nằm một mình trên giường, âm thầm hồi tưởng lại phương pháp tinh chế muối. Ở một bên khác, Đô Vân Gián đắp chăn cho La Thập Nguyệt, nằm trên giường lắng nghe tiếng ch.ó sủa lác đác ngoài sân, lòng y vô cùng tĩnh lặng.
Những ngày này là khoảng thời gian duy nhất y có thể ngủ yên ổn trong mấy chục năm phong ba bão táp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019076/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.