Từ khi mang thai, Kỷ Thu Nguyệt ăn uống tốt hơn nhiều so với những người trong thôn, do đó sữa rất dồi dào, nuôi con rất tốt.
Vậy mà Vệ Lan Hương vẫn sợ không đủ, hết mua gà mái già lại mua chân giò.
Nhà đông người, nếu ai cũng nếm thử hai miếng, chia nhau một chút thì Kỷ Thu Nguyệt chẳng được mấy miếng. Lục Cốc không thèm thuồng gì chút đó, ngay cả Thẩm Nhạn cũng chỉ thỉnh thoảng mới uống nửa bát canh nhỏ.
Nhưng Thẩm Huyền Thanh vẫn nhớ lời thầy lang, Lục Cốc cơ thể hư nhược cần bồi bổ, nên cứ dăm ba bữa lại múc một bát canh từ nồi cho Lục Cốc uống.
Người kiếm tiền chính trong nhà là hắn, tiền bạc trong tay Vệ Lan Hương cũng do hắn đưa, nên bà chẳng nói gì thêm.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đứa nhỏ đã được mười ngày, hai ngày nữa là đến rằm Trung thu.
Vệ Lan Hương ngồi trước lò đất dùng quạt cói phe phẩu, trong cái chum lớn là chân giò hầm đậu tương, món này lợi sữa nhất. Dạo gần đây việc nấu nướng đều do bà đảm nhận, Lục Cốc còn trẻ, kinh nghiệm hầm canh nấu nướng ít hơn, nên bà đích thân vào bếp.
Lửa lớn đã ninh nhừ chân giò, tiếp theo chỉ cần dùng lửa nhỏ hầm liu riu, như vậy canh sẽ rất thơm ngon.
Bà phe phẩy quạt cho mình một cái, gọi vọng vào trong phòng: "Đại Thanh."
"Dạ, nương." Thẩm Nghiêu Thanh từ trong phòng đi ra.
"Hai ngày nữa là đến Trung thu rồi, ngày mai con và lão nhị lên trấn một chuyến, mua ít bánh Trung Thu về, lại mua ba xâu thịt nữa, ngày kia mang đến nhà cậu luôn." Vệ Lan Hương lại nói: "Năm nay nhà mình bận, vừa phải cắt cỏ vừa phải trông trẻ, nên không làm bánh Trung Thu nữa, nhớ mua cho nhà mình một ít về nhé."
Thẩm Nghiêu Thanh thực ra có bốn người cậu, nhưng một người đã mất vì bệnh, giờ chỉ còn ba, anh gật đầu nói: "Con biết rồi nương, ngày mai con và nhị đệ sẽ đi mua."
Đang nói chuyện thì Kỷ Thu Nguyệt gọi anh từ trong phòng: "Đại Thanh, mau lấy tã lót cho ta."
Anh không kịp nói gì thêm, vội vàng vào phòng bận rộn. Đứa nhỏ mới sinh ngoài ngủ ra thì chỉ thức khi bú sữa và đi vệ sinh, một ngày đi tiểu không ít, tã lót phải thay thường xuyên, trong sân chỗ nào cũng phơi đầy tã lót và quần áo trẻ con.
Vệ Lan Hương mở nắp chum nhìn một cái, rồi thêm hai thanh củi nhỏ vào dưới lò, đứng dậy múc nửa chậu nước, đợi Thẩm Nghiêu Thanh ra thì tranh thủ giặt tã. Năm nay thời tiết vẫn còn khá nóng, để tã trong chậu dễ sinh ruồi nhặng.
Đang bận rộn thì ngẩng đầu lên thấy Chu Vân Chi từ ngoài cửa đi vào.
"Đại tẩu đấy à?." Vệ Lan Hương cười nói: "Mau vào ngồi."
Bà treo tã lên giá gỗ, rồi mang ghế trong nhà chính ra, đợi Chu Vân Chi vào phòng xem cháu xong, hai người cùng ra ngồi ở chỗ bóng râm hiên nhà, bên ngoài có chút gió thổi, khá dễ chịu.
"Mới mười ngày mà đã mập ra rồi." Chu Vân Chi lấy ba quả lê xanh thu từ trong bát.
Vệ Lan Hương để bát xuống giữa hai người, mình cũng cầm một quả lên ăn, nghe vậy cười nói: "Chứ sao, sữa của Thu Nguyệt tốt lắm đấy."
Lê xanh thu là quả hái trên núi, vỏ màu xanh quả hơi nhỏ, ăn giòn và ngọt, hơi giống vị lê, ở chỗ họ đều gọi như vậy.
Chu Vân Chi vừa ăn vừa liếc nhìn cái chum trên lò đất, mũi hít hít, cuối cùng hỏi: "Ngươi đang hầm chân giò đấy à?"
Vệ Lan Hương nhìn ánh mắt của bà ta là biết bà ta muốn ăn, chỉ nói: "Phải rồi, để cho Thu Nguyệt lợi sữa nên đã mua một cái."
Thấy Vệ Lan Hương ngồi vững vàng, không có ý định đứng lên, cũng không biết ý nhường nhịn, mời bà ta nếm thử một bát, Chu Vân Chi bĩu môi, trong lòng mắng một câu keo kiệt, bà ta có thèm chân giò đâu, bát canh kia cũng chỉ là hầm bằng nước, chẳng đáng đồng nào.
Trong lòng nghĩ là vậy, nhưng bà ta vẫn trơ mặt nói: "Đã để lửa nhỏ rồi, xem ra sắp hầm xong rồi đấy."
"Đâu có, còn thiếu lửa." Vệ Lan Hương không muốn cho bà ta uống canh ăn thịt, cười rồi nói chuyện nhà, nói: "Qua hè rồi, thịt lợn không sợ hỏng lại tăng giá, đến cả chân giò cũng tăng mấy đồng, mua cái này cho Thu Nguyệt ăn được mấy bữa, đến mấy bữa sau phải pha thêm nước."
"Vừa nãy Thẩm Nhạn còn nói muốn ăn mấy miếng. Đại tẩu xem đi, con nít đúng là không hiểu chuyện, đã mười hai tuổi rồi mà vẫn vậy. Thu Nguyệt mới sinh cơ thể còn yếu, những thứ này đều phải để cho nó bồi bổ. Cũng tại hoàn cảnh nhà mình không tốt, Nhạn Nhạn dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, thèm ăn một chút, chỉ đành nhịn thôi, cố gắng kìm cái thèm thuồng lại, haizz, nếu nhà mình có tiền, con gái đừng nói là muốn ăn chân giò, có muốn ăn thịt lừa cũng mua được nữa là." Bà lại thở dài một tiếng.
Chu Vân Chi vừa nghe những lời này liền không vui, làm sao không biết Vệ Lan Hương lải nhải nửa ngày chính là không muốn cho bà ta ăn, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh, vẻ đanh đá hiện ra, nói: "Cuộc sống của các ngươi mà cũng gọi là nghèo à? Như này mà nghèo thì bảo người khác biết sống sao?"
Bà ta nói chuyện bóng gió, lại nói: "Ta nghe người ta nói, mấy hôm trước lão nhị nhà ngươi bán thịt dê ở trấn về, cả nhà các ngươi với nhà lão tam cùng nhau ăn thịt dê. Cuộc sống như thế này mà cũng gọi là nghèo? Đừng có xúc phạm những người nghèo như bọn ta đây chứ."
Những lời này, chẳng phải là đang ghi hận chuyện chi thứ hai bọn họ ăn thịt dê mà không gọi nhà bà ta sao.
Nếu là trước đây, Vệ Lan Hương đã cãi nhau với Chu Vân Chi rồi, nhưng giờ nhà họ đã khấm khá hơn, lại có thêm một đứa cháu trai bụ bẫm, cuộc sống hòa thuận vui vẻ. Hôm nay bà coi như đã hiểu ra, Chu Vân Chi này là đang ghen tị đấy.
Người có tiền rồi, cộng thêm tâm trạng tốt, bà không hề tức giận, ngược lại còn cười một cái, nói: "Đại tẩu thật là làm khó tôi, nếu trong cái chum kia có hai cái chân giò, nhất định ta có thể cho đại tẩu một nửa cái, nhưng thực sự chỉ mua một cái thôi, nếu chúng ta chia nhau ăn, thì Thu Nguyệt không có gì ăn, nó còn phải bồi bổ cơ thể nữa."
Thẩm Nghiêu Thanh nghe thấy tiếng động bên ngoài đi ra, anh cười nói: "Đại bá nương không biết đấy thôi, hôm đó hầm thịt dê là vì gọi tam thẩm tới chăm nom Thu Nguyệt, vừa hay lúc về đến nhà thì cả nhà tam thúc đều ở đó, chẳng lẽ lại không gọi họ ăn cùng."
Chu Vân Chi hừ lạnh một tiếng, vừa định nói thì bị Thẩm Nghiêu Thanh cắt ngang.
"Hôm qua ta mua ít bánh ngọt, nhân tiện đại bá nương đến rồi, cũng nếm thử một chút đi." Anh nói rồi vào phòng bê ra một đĩa bánh ngọt nhỏ, tổng cộng có sáu cái.
"Này còn tạm được." Chu Vân Chi thay đổi sắc mặt rất nhanh, cười rồi cầm một cái bánh ngọt.
Vệ Lan Hương thầm lườm một cái, cũng cầm một cái bánh ngọt ăn, nếu không cái người không biết xấu hổ Chu Vân Chi kia sẽ ăn hết.
Sở dĩ làm vậy, chẳng qua là Thẩm Nghiêu Thanh muốn nhanh chóng đuổi bà ta về, tránh bà ta ở đây nói bậy nói bạ làm hỏng tâm tình mọi người trong nhà.
Quả nhiên, ăn bốn cái bánh ngọt chiếm được tiện nghi rồi, Chu Vân Chi dễ đối phó hơn nhiều, trước khi đi còn nhét vào trong lòng mấy quả lê xanh thu.
Sau khi bà ta đi, Vệ Lan Hương đến cả sức mắng bà ta cũng không có, vào nhà ôm cháu trai vừa ngủ dậy.
***
Bờ sông, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đang mò ốc. Hai ngày nữa là đến tết Trung Thu rồi, ốc đã qua mùa sinh sản, đang vào mùa tươi tốt. Ở chỗ họ tết Trung Thu phải ăn một món ốc.
Dọc theo bờ sông nhìn trước nhìn sau, người mò ốc không ít, có nhóm tụ lại một chỗ, cũng có người tản ra, hai người họ cách xa đám đông.
"Lát nữa ta qua đây thả lưới, tối để Đại Hôi trông ở bờ sông, mai dậy sớm ra thu lưới." Thẩm Huyền Thanh xắn ống quần xuống sông, mò được một vốc ốc rồi thả vào cái giỏ cá bên cạnh.
"Ừm." Lục Cốc ngồi xổm trên tảng đá bên bờ sông, bê đá qua lại tìm dấu vết ốc.
Cua sông mùa thu cũng béo, tết Trung Thu nhiều nhà bắt mấy con về ăn, nhà họ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thẩm Huyền Thanh lại nói: "Đợi qua Trung Thu tah lên núi, ba năm ngày sẽ xuống, lúc đó kịp về ăn đầy tháng."
Ở nhà đã lâu, cũng đến lúc đi săn rồi.
Lục Cốc ngồi xổm lâu có chút khó chịu, đứng lên nói: "Vậy mai em sẽ đồ nhiều bánh màn thầu một chút, mang lên núi làm lương khô."
Hai người họ đã mò được không ít ốc. Sau khi Thẩm Huyền Thanh lên bờ sau thì đổ ốc trong giỏ cá vào sọt tre, tự mình đeo lên lưng,. Lục Cốc xách giỏ cá trống đi theo bên cạnh hắn.
Một nửa giỏ ốc đổ vào chậu gỗ, Lục Cốc cầm xơ mướp đến cọ rửa vỏ ốc, phía trên dính rất nhiều bùn đất. Cọ sạch rồi thả vào nước sạch hai ngày cho nhả hết cát, đến ngày kia có thể xào ăn.
Thẩm Huyền Thanh ra ngoài thả lưới, Thẩm Nhạn và Thẩm Nghiêu Thanh đều đến chỗ nhà mới làm việc, Vệ Lan Hương giúp Kỷ Thu Nguyệt trông con.
Người trong thôn bắt cua sông không ít, đi một đoạn là có thể thấy những chiếc cọc lưới cua cắm trên sông.
Tối sợ người ta mò đêm thu lưới, Thẩm Huyền Thanh bèn bảo Đại Hôi và Đại Hắc trông ở bờ sông. Chó ngủ không câu nệ chỗ nào, cuộn tròn trên tảng đá bờ sông là có thể nghỉ ngơi.
Đến sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng hắn đã tỉnh, ra bờ sông xem bọn Đại Hôi thế nào. Ban đêm có sương, trên người hai đứa có chút ướt, nhưng bọn nó được nuôi tốt nên lông đủ dày.
Hắn ném cho hai đứa hai cái bánh màn thầu để gặm, lót dạ.
Đợi trời sáng hơn một chút, hắn cùng Thẩm Nghiêu Thanh thu lưới cua, lúc thả lưới đã cho vào bên trong xương gà mái già đã ninh và mấy miếng thịt gà để nhử cua, quả nhiên bắt được không ít.
Cua sông trong sông Thanh Khê khá nhỏ nhưng năm nay vận may của họ lạitốt, trong lưới có chừng hai bảy, hai tám con, đủ ăn, tối nay không cần thả lưới nữa.
Chỗ này gần nhà mới, hai người liền mang cả lưới và cua đi từ cửa sau vào, ngồi xổm trong sân lấy từng con cua ra khỏi lưới thả vào thùng gỗ, đậy nắp lại tạm thời nuôi bằng nước.
Tối hôm qua Thẩm Huyền Thanh ngủ ở bên nhà mới, sau khi xong việc lưới cua, hai người cùng nhau về ăn sáng.
Ăn xong, Lục Cốc vào bếp nhào bột, buổi trưa phải hấp bánh màn thầu, nghe thấy Thẩm Huyền Thanh chào đại bá ở ngoài sân, biết là Thẩm Thuận Đức đến, y lau bớt bột dính trên tay, ở cửa bếp nhìn thấy Thẩm Thuận Đức cũng chào một tiếng.
Sáng sớm mọi nhà trong thôn đều bận rộn làm việc, cũng không biết Thẩm Thuận Đức muốn đến đây làm gì, Thẩm Nghiêu Thanh rót trà cho ông ta.
Trong phòng khách, Thẩm Thuận Đức ngồi xuống uống một ngụm trà, từ chuyện đồng áng ngoài ruộng trò chuyện đến chuyện đầy tháng của đứa bé, cuối cùng mới nói rõ ý định, hỏi: "Đã đặt đại danh chưa? Theo lý mà nói, đời sau của nhà họ Thẩm chúng ta nên đến chữ "Trinh". Ca nhi nhà Ngọc Đào ca và Ngọc Khê ca của các ngươi đều như vậy. Sau này hai đứa ngươi và Ngọc Bình nên theo tên Trinh của đứa cháu đích tôn này mà đặt."
Thẩm Trinh là con trai Thẩm Ngọc Đào, trong đời sau đúng là cháu đích tôn.
Thẩm Thuận Đức mang dáng vẻ của một đại bá, muốn Thẩm Nghiêu Thanh đặt tên theo chữ Trinh, cho dù trước kia đã trở mặt, nhưng trong lòng ông ta, chi thứ hai nhà họ Thẩm cũng mang họ Thẩm, kiểu gì cũng phải theo nhà ông ta, ai bảo nhà ông ta mới là trưởng tử đích tôn.
"Nếu chưa nghĩ ra, ở đây ta cũng có một cái tên..." Ông ta còn chưa nói hết đã bị Thẩm Nghiêu Thanh cắt ngang.
"Đại bá." Thẩm Nghiêu Thanh cười một tiếng, nói: "Năm xưa khi ta vừa mới thành thân, cha ta đã mời thầy ở miếu tính cho tên rồi, sinh con trai thì sẽ đặt là Thẩm Văn Chiêu. Giờ cha ta đã mất rồi, cái tên ông ấy đã tính sẵn, ta càng không tiện đổi."
Sắc mặt Thẩm Thuận Đức thay đổi, bị từ chối thẳng mặt rõ ràng là có chút tức giận, nhưng Thẩm Nghiêu Thanh đẩy chuyện này lên người Thẩm Thuận Phúc, ông ta dù muốn phát tác cũng không tìm được lý do. Ai bảo đứa em hai tốt của ông ta đã chết, người chết là trên hết, di nguyện thì làm sao mà thay đổi được.
"Ý tốt của đại bá thì ta xin nhận, chỉ là chuyện này thực sự không tiện đổi." Thẩm Nghiêu Thanh cười nói tiếp: "Ngày đầy tháng của đứa nhỏ đại bá nhất định phải đến, ăn uống no say coi như ta cảm tạ đại bá mất công suy nghĩ."
Ngoài đồng còn việc phải làm, Thẩm Thuận Đức liền mượn cớ đi xuống, nhưng lúc đi sắc mặt vẫn không được tốt.
Vệ Lan Hương nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trong thôn ai mà không biết nhà Thẩm Thuận Đức bọn họ chê nghèo tham giàu, người thân nghèo khó thì không thèm liếc một cái, sợ người ta cướp mất chút tiền của nhà mình ấy, có khi còn chế giễu, hôm nay thì lại chạy đến đây làm khó dễ, bắt đặt tên theo tên Thẩm Trinh. Chi thứ hai nhà này không dám trèo cao.
Lục Cốc nhào bột trong bếp, nghe thấy tiếng Vệ Lan Hương lẩm bẩm mắng chửi, y không dám lên tiếng, cắm đầu làm việc của mình.
Thẩm Nghiêu Thanh kể lại chuyện vừa nãy cho Kỷ Thu Nguyệt nghe. Anh cũng không để bụng, hơn nữa cái tên Thẩm Văn Chiêu này quả thực là do cha anh mời người tính cho, ai nói gì cũng không thể đổi được.
Những người phiền phức này chẳng qua chỉ là mây trôi, mắng chửi hay nhổ nước bọt gì thì cũng vậy, cuộc sống của bọn họ hạnh phúc là được.
***
Đêm trăng mờ ảo, trăng tròn vành vạnh.
Trong sân dưới ánh trăng, hương án chân đèn đều đã bày ra, hoa quả bánh Trung Thu đều đã đặt sẵn, còn có thêm hoa tươi, là hoa hái trên núi vào ban ngày. Ánh trăng sáng, có thể thấy rõ mọi thứ trong sân, có thêm hoa điểm xuyết, trông rất tươi tắn rực rỡ.
Thẩm Nhạn vui vẻ cùng Lục Cốc bưng đĩa quả, điểm tâm, cả rượu và thức ăn ra, đôi mắt hạnh cong cong, đến cả giọng nói cũng mang theo ý cười, có thể thấy là rất vui vẻ.
Mà nguồn gốc của sự vui vẻ này là do đôi chuôi trâm bạc trên búi tóc của nàng. Hạt bạc tuy nhỏ một chút, nhưng cũng là đồ bạc đàng hoàng, là do Vệ Lan Hương mua cho nàng.
"Cốc tử ca ca, muội bưng xong rồi, không cần vào trong nữa đâu." Nàng để một bình rượu ấm lên bàn.
Ốc xào, cua hấp, còn có đậu phụ hầm, rau dại xào và nộm đậu phụ, một đĩa bánh Trung Thu, một đĩa bánh mai hoa, một đĩa lê xanh thu, một đĩa nho dại, thêm một con cá hấp. Trên bàn tổng cộng đủ mười món, cả hoa quả và rau có sáu món không phải vớt ở sông thì cũng hái trên núi, những thứ này có thể tiết kiệm được chút tiền.
Một bình rượu ấm, một bình rượu lạnh, đều là rượu hoa quế Thẩm Huyền Thanh mua ở trấn.
Đây là lần đầu tiên Lục Cốc được ăn một bữa tiệc thịnh soạn như vậy vào đêm trăng rằm Trung Thu. Năm ngoái sau khi đến nhà họ Thẩm, do chưa đủ quen thuộc với gia đình, lúc đó cũng không khá giả như bây giờ, ban đêm lúc ngắm trăng chỉ ăn bánh Trung Thu.
Năm nay cũng là do có thêm người mới, vui mừng hơn cả Tết, không biết từ lúc nào đã làm thêm mấy món ăn.
Kỷ Thu Nguyệt dỗ con ngủ xong mới ra ngắm trăng, cả nhà ở trong sân ăn uống vui vẻ, náo nhiệt, đến tận giữa đêm mới ai về phòng nấy.
Hôm sau, Thẩm Huyền Thanh thu dọn xong thì dẫn chó lên núi. Lục Cốc chuẩn bị cho hắn năm ngày lương khô. Trên núi có những luống rau mọc tự nhiên, trên sườn đồi cũng có rau dại, đành chịu khó ăn năm ngày đồ chay, đợi về sẽ được ăn ngon.
Hắn vừa đi, việc Lục Cốc phải làm chắc chắn sẽ nhiều hơn một chút.
Mười đôi thỏ về sau này lần lượt sinh con. Mười đôi thỏ giống này là bắt về rồi phối giống cùng lúc luôn, chỉ là đẻ con cách nhau mấy ngày, tổng cộng sinh được năm mươi sáu con, con thỏ mẹ đẻ nhiều nhất là bảy con.
Bây giờ không còn nóng như trước nữa, năm mươi mấy con này đều được nuôi sống, không có con nào bị chết.
Thỏ con ngày càng nhiều, năm con thỏ mẹ đẻ con đầu tiên đã sinh hai lứa. Lứa thứ hai có hai mươi con đã gần đủ tháng, cai sữa xong là có thể tách khỏi thỏ mẹ. Hai mươi hai con thỏ con của năm con thỏ mẹ kia đã tách khỏi thỏ mẹ rồi.
Thỏ có thai và sinh sản đều rất nhanh, mang thai một tháng là có thể đẻ, cho ăn một tháng là có thể cai sữa, cơ bản hai tháng là một lứa.
Cứ mười con mười con cùng sinh, như vậy mỗi lần có thể nuôi bốn năm mươi con thỏ con, lúc bán được nhiều hơn. Do đó mười con thỏ giống bắt về trước đó phải đợi thêm mấy ngày nữa mới ghép đôi đực cái với nhau.
Thỏ giống vẫn là hai mươi con, thỏ con lớn nhỏ đã có một trăm mười bảy con, trong đó có mười chín con lớn nhất, qua ba tháng nữa là có thể đem đi bán.
Thỏ con thực sự nhiều, Thẩm Nghiêu Thanh lại xây thêm hai hàng ổ thỏ.
Mỗi ngày trong nhà đều có việc không làm hết, buổi sáng và buổi chiều Lục Cốc đều chăn bò chăn vịt, còn phải cắt mấy giỏ cỏ cùng Thẩm Nhạn ở bờ sông. Dê, gà và thỏ trong nhà đều phải ăn, một ngày chỉ riêng việc cắt cỏ đã tốn không ít công sức.
Cỏ dại trong ruộng cũng phải nhổ, đa phần là Thẩm Nghiêu Thanh và Vệ Lan Hương đi làm.
Tháng nữa là đậu và lạc thu sẽ chín, nhổ xong lại phải trồng lúa mì đông, đợi thu hoạch xong đậu và lạc chưa đến nửa tháng thì lúa cũng đến vụ gặt.
Cuộc sống trước đây không thấy lối thoát và ánh sáng, mỗi ngày làm việc đều nhàm chán buồn tẻ. Lục Cốc giờ đã hoàn toàn khác, vừa nói cười vừa cắt cỏ cùng Thẩm Nhạn. Nghé con ở quanh đó lượn lờ ăn cỏ, thỉnh thoảng còn đến cọ vào hai người họ, hiền lành lại quấn người. Cuộc sống như vậy dù mệt mỏi cũng thấy đáng.
Vì nó lăn lộn trong bùn, mỗi khi định đến cọ vào Thẩm Nhạn, đều khiến cô nương nhỏ sợ hãi kêu la oai oái. Trên người nàng là bộ quần áo mới mà năm ngoái sau khi nhà có tiền đã mua vải may. Đối với người thôn quê mà nói chẳng phải là đồ mới thì là gì.
Nghé con cũng nghịch ngợm, có lẽ thấy Thẩm Nhạn kêu la thú vị, còn giả vờ đuổi theo ở phía sau, dọa cho Thẩm Nhạn chạy thẳng, giống như một đứa trẻ con thích trêu đùa vậy.
Lục Cốc bị nghé con cọ vào đến mức chẳng còn phản kháng gì nữa, nên nghé con không tìm được niềm vui ở trước mặt y.
Có lúc thấy một người một nghé đuổi nhau thú vị, y lại đứng bên cạnh cười xem. Nếu bị Thẩm Nhạn phát hiện ra y không giúp kéo nghé lại, lát nữa nhất định sẽ bị oán trách, có khi Thẩm Nhạn còn hậm hực nói y học hư Thẩm Huyền Thanh rồi, lại còn học cả cách xem náo nhiệt, không còn Cốc tử ca ca tốt của nàng nữa rồi.
Thực ra nàng cũng biết nghé con sẽ không thực sự đuổi theo húc nàng. Mỗi lần bị đuổi theo xong, nghé con luôn dừng lại, nhưng Thẩm Nhạn chỉ sợ nghé con mang theo cả người bùn đất đến cọ vào, mỗi lần đều không nhịn được mà muốn chạy.
Cuộc sống trên núi tuy yên tĩnh nhưng mỗi ngày đều có thể gặp Thẩm Huyền Thanh. Ngược lại ở trong thôn mỗi ngày chỉ giao thiệp với hàng xóm láng giềng, lại càng náo nhiệt hơn.
Hơn nữa Thẩm Huyền Thanh lên núi nhiều nhất cũng chỉ sáu bảy ngày, Lục Cốc ở nhà ngóng chờ mấy ngày là hắn sẽ về.
Lần này cũng vậy, đến ngày thứ sáu, Thẩm Huyền Thanh dắt một con dê mẹ và một con dê con xuống núi, đi săn cộng thêm đường núi đi lại vất vả, nhưng về nhà là có thể nghỉ ngơi một tháng.
Mặt trời đã xế chiều, Thẩm Huyền Thanh ngồi trên ghế uống nước nghỉ ngơi, bốn người còn lại đang vây xem dê mẹ và dê con, xem một lúc đến cả Kỷ Thu Nguyệt cũng quấn mình kín mít từ trong phòng đi ra.
Kỷ Thu Nguyệt cười gật đầu: "Ừ, ngủ từ trưa đến giờ đấy, ăn được ngủ được."
Vệ Lan Hương nhìn dê con trốn sau chân dê mẹ, khen ngợi nói: "Chẳng trách người ta nói lão nhị nhà mình có tài, thật sự bắt sống được một con cái, đến cả con nhỏ cũng mang về được."
Nghe vậy Thẩm Huyền Thanh vừa nghỉ lấy sức được một lát thì nói: "Con nhỏ này là của một con dê mẹ khác, bị Đại Hôi bọn nó vồ được, nhân tiện mang về luôn."
Thẩm Nghiêu Thanh ở bên cạnh chen vào: "Nuôi thêm một tháng, thuần tính rồi thì thả vào chuồng dê, ở chung với dê đực lâu rồi, có khi qua năm là sẽ đẻ dê con."
"Con nhỏ này nuôi thêm mấy tháng, lớn rồi thịt mới nhiều." Vệ Lan Hương lại nói.
Lục Cốc cong cong khóe mắt, y không nói gì, nhưng nghe những người khác anh một câu tôi một câu, trong lòng rất vui vẻ.
"Lần này lên núi còn gặp được sư phụ Tuệ Thông, ông ấy vào núi hái thuốc, may mà ta cũng ở trên núi, nếu không ông ấy phải ngủ trong rừng rồi." Thẩm Huyền Thanh vào bếp sờ lấy một cái bánh màn thầu vừa ăn vừa nói.
Lục Cốc xem dê xong, thấy anh đói rồi, liền vội vàng vào bếp nấu cơm.
"Trước khi đi ta đã nói với ông ấy, sau này nếu ta không có ở nhà, cửa sân mà khóa thì ông ấy cứ trèo tường mà vào." Thẩm Huyền Thanh lại ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nói: "Chìa khóa không thể để lung tung, đè dưới đá lỡ bị dã thú ủi đi mất, còn các loại chim, mổ mất chìa khóa thì càng không tìm thấy, gió to mưa lớn, chỉ có trèo tường là chắc ăn nhất."
"Hòa thượng Tuệ Thông là người biết biến báo, đệ là chủ nhà cũng đã cho phép ông ấy trèo tường vào. Chuyện trèo tường tuy có vẻ không được lịch sự cho lắm, nhưng bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng hơn.." Thẩm Nghiêu Thanh nói, rất tán thành cách làm này của hắn.
Thẩm Huyền Thanh gật đầu, nói: "Đúng vậy, đệ vừa nói ông ấy đã đồng ý, ông ấy từng là võ tăng, trèo tường chằng tính là khó khăn gì."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]