Edit: HiHi
Từ khi mang thai, Kỷ Thu Nguyệt ăn uống tốt hơn nhiều so với những người trong thôn, do đó sữa rất dồi dào, nuôi con rất tốt.
Vậy mà Vệ Lan Hương vẫn sợ không đủ, hết mua gà mái già lại mua chân giò.
Nhà đông người, nếu ai cũng nếm thử hai miếng, chia nhau một chút thì Kỷ Thu Nguyệt chẳng được mấy miếng. Lục Cốc không thèm thuồng gì chút đó, ngay cả Thẩm Nhạn cũng chỉ thỉnh thoảng mới uống nửa bát canh nhỏ.
Nhưng Thẩm Huyền Thanh vẫn nhớ lời thầy lang, Lục Cốc cơ thể hư nhược cần bồi bổ, nên cứ dăm ba bữa lại múc một bát canh từ nồi cho Lục Cốc uống.
Người kiếm tiền chính trong nhà là hắn, tiền bạc trong tay Vệ Lan Hương cũng do hắn đưa, nên bà chẳng nói gì thêm.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đứa nhỏ đã được mười ngày, hai ngày nữa là đến rằm Trung thu.
Vệ Lan Hương ngồi trước lò đất dùng quạt cói phe phẩu, trong cái chum lớn là chân giò hầm đậu tương, món này lợi sữa nhất. Dạo gần đây việc nấu nướng đều do bà đảm nhận, Lục Cốc còn trẻ, kinh nghiệm hầm canh nấu nướng ít hơn, nên bà đích thân vào bếp.
Lửa lớn đã ninh nhừ chân giò, tiếp theo chỉ cần dùng lửa nhỏ hầm liu riu, như vậy canh sẽ rất thơm ngon.
Bà phe phẩy quạt cho mình một cái, gọi vọng vào trong phòng: "Đại Thanh."
"Dạ, nương." Thẩm Nghiêu Thanh từ trong phòng đi ra.
"Hai ngày nữa là đến Trung thu rồi, ngày mai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-lang-ngoan-ngoan/3737164/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.