Chương trước
Chương sau
Tuyết rơi cả đêm không dừng.

Trước kia Lục Cốc sợ mùa đông nhất, nhưng mùa đông năm nay hình như y không cần sợ nữa rồi. Có lẽ ăn thịt uống canh khiến cả người ấm áp, dạ dày no đủ là chống lạnh tốt nhất, ngủ một giấc dậy, sáng hôm sau cũng không thấy quá lạnh.

Tuyết rơi thành lớp trên mặt đất, phủ đầy lên mái hiên và cành cây.

Sáng sớm, tuyết rơi nhỏ dần. Thẩm Huyền Thanh dậy sớm, lấy xẻng đi xúc tuyết trong viện, một lúc sau Thẩm Nghiêu Thanh cũng đi ra hỗ trợ. Hai người đã nhanh chóng xúc tuyết thành đống sang hai bên, tạo thành một lối dễ đi.

Lục Cốc đi từ trong phòng ra, cún con ôm xương ngủ mở mắt ra đã thấy y, há miệng ngáp một cái, lập tức bò dậy đi ra ngoài với y.

Bởi vì cún con đã lớn hơn trước, ngủ không ngoan lắm, chen chúc với Đại Hôi trên bao tải bị rớt xuống mấy lần nên Lục Cốc lấy rơm rạ khô làm cho nó một cái bao tải khác.

Tuyết trước cửa phòng bếp đã được xúc sạch, không cần chân nông chân sâu giẫm lên tuyết mà đi, Lục Cốc vào bếp đun nước.

Hôm qua gió lớn tuyết rơi dày, cún con vẫn luôn ở trong nhà chính, ngoài trời quá lạnh nên không dám ra. Hôm nay gió ngừng, tuyết rơi nhỏ, nó vui vẻ chơi trong viện, móng vuốt chó in đầy đất, chơi một mình cũng có thể vui phát điên, chạy loạn trong viện, dưới chân trơn trượt mà vẫn không ngừng nghịch.

Nó được nuôi đến mập mạp, còn chưa đến lúc cao lên. Giờ đang là mùa đông, lông nó dày nên trông có vẻ rất nhiều thịt, lúc chạy toàn thân rúng rính, hai lỗ tai cũng không ngừng lắc lư. Nó tuổi nhỏ, lần đầu thấy tuyết rơi, giờ vung vẩy trong tuyết khỏi nói vui đến nhường nào.

Ba con lớn thì chững chạc hơn nó rất nhiều, Đại Bạch thậm chí chỉ đứng ở cửa nhà chính nhìn ra bên ngoài, rồi lại ghé vào bao tải không muốn đi ra.

Thẩm Huyền Thanh xúc tuyết đằng trước, vừa quay đầu đã thấy cún con đào bới lung tung trong đống tuyết. Tuyết văng tung tóe, nhìn bộ dáng nó như thể muốn đào một cái lỗ trong chồng tuyết, trong chốc lát cả đầu cũng muốn chui vào rồi.

Hắn xách xẻng về, nhanh chóng xúc tuyết lên thân cún con, muốn chôn nó trong đống tuyết. Bị tấn công từ phía sau khiến cún con "ngao" một tiếng kinh hãi rồi quay người lại hào hứng sủa "gâu gâu". Sau khi tuyết rơi vào người thì nó nằm sấp xuống duỗi hai chân trước ra, hiển nhiên là đang chơi đùa. Lúc Thẩm Huyền Thanh xúc tuyết lên thân nó thì nó xoay mông chạy trốn, thấy khối tuyết không rơi trúng mình thì quay đầu sủa hai tiếng về phía Thẩm Huyền Thanh.

Lục Cốc ngồi đun nước trước bếp, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì nhìn về phía cửa phòng bếp, chỉ nhìn thấy bóng dáng cún con vụt qua. Y vừa mới rời giường vẫn còn đang ngái ngủ, nghĩ thầm mới sáng ra mà cún con đã vui chơi phát rồ rồi.

Chọc gà trêu chó xưa nay là nói những tên lười biếng, rảnh rỗi hay chơi bời. Thẩm Huyền Thanh chỉ chơi với cún con một lát rồi cười quay người muốn tiếp tục xúc tuyết.

Cún con thấy hắn quay đi bèn rón rén lén lút theo sau, một bộ đầu trộm đuôi cướp muốn hù dọa người khác, sắp đến nơi thì đột nhiên nhào về phía gót chân Thẩm Huyền Thanh.

Ai ngờ Thẩm Huyền Thanh bất chợt xoay người, động tác trên tay cũng rất nhanh, xúc tuyết lên người cún con, khiến nó sợ tới mức dừng tấn công, bị tuyết rơi trúng đồng thời gào lên một tiếng thảm thiết, vậy mà lại khiến Lục Cốc lập tức tỉnh táo, đi ra xem nó bị làm sao.

"Không có chuyện gì đâu, ta đùa giỡn với nó chút thôi." Thẩm Huyền Thanh bị phu lang nhìn, ngượng ngùng gãi gãi đầu, cảm thấy mình quả thật quá không ổn trọng.

Thấy cún con không có việc gì, trên người chỉ dính chút tuyết, còn Thẩm Huyền Thanh thì chậm rãi thu xẻng lại, Lục Cốc hiểu được đại khái là có chuyện gì, cười nhẹ không để trong lòng rồi vào nhà kho lấy một cái bắp cải, lột lớp lá ngoài cùng ra băm nhỏ, trộn với cám cho thỏ ăn, phần rau còn lại là để bọn họ ăn.

Cặp thỏ rừng kia chẳng những nuôi sống, còn đẻ thêm sáu con, vào đông lồng thỏ lạnh nên đặt trong phòng củi, dùng cỏ khô và rơm rạ lót tổ thật dày.

Bắp cải tích trữ để vào đông ăn, có khá nhiều, nhưng phải ăn cả một mùa đông, thỏ ít, một hai lá héo lột ra là có thể băm cho chúng nó ăn, gà vịt quá nhiều, chúng có thể ăn trấu, cám và cỏ khô, nhưng thỉnh thoảng Lục Cốc vẫn trộn cho chúng nó thêm ít lá rau băm nhỏ.

Mùa đông lạnh, đàn thỏ con không được sưởi ấm rất dễ chết nên tách thỏ đực và thỏ cái ra.

Thấy y đang lột rau bắp cải, hôm qua gặm xương ăn thịt, hôm nay ăn thanh đạm chút cũng tốt, Thẩm Huyền Thanh nói: "Chờ lát nữa ta đi mua đậu phụ, buổi trưa hầm cùng đậu phụ ăn."

"Ừm." Lục Cốc gật gật đầu, ngẫm nghĩ một lát lại nói: "Nước hầm xương vẫn còn, huynh có muốn ta cắt củ cải nấu cùng canh xương không?"

Hôm qua sáu người bọn họ gặm sạch tất cả chỗ xương kia, ăn thịt rất no, lúc dọn bếp Lục Cốc không nỡ đổ đi, chỉ là nước hầm này không thể để lâu, sớm ăn hết sẽ không chiếm bát đựng.

Dù có tiền nhưng Thẩm Huyền Thanh không phải người thích tiêu xài phung phí, huống hồ canh xương hầm là đồ tốt, hắn nói: "Cho thêm ít kỷ tử vào đi, hay là ngâm thêm ít nấm khô nữa, nấu một nồi canh nấm kỷ tử củ cải, đến trưa không cần nấu cháo loãng, uống cái này là được."

Nghe hắn nói xong, Lục Cốc không nhịn được cong mắt cười, nghĩ thầm cái tên này dài thật.

Thấy phu lang cười trong veo, Thẩm Huyền Thanh cũng nở một nụ cười xán lạn.

Ăn sáng xong, thấy trong viện có nhiều tuyết, Thẩm Nhạn nặn mấy quả cầu tuyết chơi đùa với cún con. Thẩm Nghiêu Thanh nhàn rỗi không có việc gì thấy vậy cười nói: "Ta thấy hai ngày nay tuyết không tan được đâu, hay là đắp một con sư tử tuyết đi."

Nghe anh nói vậy, đến cả Vệ Lan Hương còn đồng ý. Năm nay có tiền không lo ăn mặc, đắp sư tử tuyết có vẻ nhàn hạ thoải mái hơn hai năm trước.

Rất nhiều nhà có hai con sư tử đá giữ nhà đặt trước cửa, nhìn theo đó mà đắp là được.

Những năm trước khi Lục Cốc còn ở thôn An gia chỉ có thể nhìn người khác đắp, y không làm được, giờ đang đứng cạnh nhìn Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đắp sư tử, trong mắt tràn đầy tò mò hiếu kỳ.

Hai người đắp đắp vỗ vỗ, còn lấy cọc gỗ khắc đầu sư tử, cuối cùng vậy mà cũng làm ra một con sư tử tuyết ra hình ra dạng, nằm trên mặt đất, dù có hơi thô ráp không tinh xảo bằng sư tử đá nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra là một con sư tử, không tồi chút nào.

Lục Cốc nhìn mà vui vẻ, trên mặt đều là ý cười. Thẩm Huyền Thanh đưa củi cháy đen cho y, bảo y vẽ đường viền mắt cho sư tử, cả miệng và mũi nữa. Vẽ hỏng cũng không sao, chỉ là chơi vui thôi, Thẩm Nhạn còn đang vẽ đuôi kia kìa.

Sắc trời sáng hơn một chút, người của phường đậu phụ hôm nay không bán đậu phụ ở các thôn, hoặc có lẽ còn chưa chuyển đến thôn họ, Thẩm Huyền Thanh đã ra ngoài mua đậu phụ, giờ tuyết đã dần ngưng.

Tuyết trước cửa viện đã được xúc hết, chỉ là lúc nãy tuyết vẫn rơi nên trên mặt đất còn một lớp mỏng. Lục Cốc tiễn hắn ra cửa, mặt đất trơn trượt, y bảo hắn đi đường chậm một chút, không cần vội. Thẩm Huyền Thanh đáp ứng rồi đi ra ngoài thôn. Đại Hôi theo sau hắn chậm rãi vẫy đuôi, đi ra ngoài cùng hắn.

Lục Cốc gọi Quai tử về xong cũng không rảnh rỗi, cầm chổi lớn trên tường quét sạch lớp tuyết rơi trên mặt đất, không nhỡ trượt ngã là đau phải biết, mà Kỷ Thu Nguyệt còn đang có thai, ra vào cần phải cẩn thận hơn nữa.

Thẩm Nghiêu Thanh đang dọn hậu viện và các lối đi rồi, y chỉ cần quét tiền viện là được, quét từ sân ra ngoài viện, mùa đông vốn mặc dày, tiền viện không tính là nhỏ, trên người y đã đổ chút mồ hôi.

Dường như nhà nào cũng đều quét tuyết xúc tuyết, đứng trước cửa nhìn sang bên cạnh thấy không ít người đang làm, còn có người xách thang ra trèo lên nóc nhà, dùng cào để cào tuyết xuống, sợ tuyết quá dày sẽ đè sập nóc nhà.

Nhị phòng Thẩm gia lại không cần lo lắng điều này. Năm đó thẩm Thuận Phúc xây nhà tốn rất nhiều tiền, đặt xà ngang rắn chắc, nóc nhà là trát bùn đắp ngói chứ không phải mái tranh, không sợ sụp, tuyết tan sẽ tự chảy xuống, không cần cào tuyết.

Lục Cốc quét xong đang định quay vào, lại thấy Miêu đại nương hàng xóm đi ra, giữa nhà Miêu gia và nhà bọn họ có một lối đi, trồng một gốc cây hồng của Miêu gia, hai nhà đều trồng rau thu và rau cho mùa đông cạnh đó, vào xuân và hè sẽ trồng mấy hàng tỏi hoặc vài loại rau khác.

"Đại nương ạ." Lục Cốc hô lên một tiếng.

Miêu đại nương đặt xẻng xúc tuyết sang một bên, đứng thẳng lưng cười nói: "Nhà cháu dậy sớm thế, tuyết trước cửa đều quét xong rồi này."

Lục Cốc cười cười định trả lời, ai ngờ Trương gia cách đây ba nhà bỗng vang lên tiếng đánh mắng. Một lão phụ nhân hình như cực kỳ tức giận, thanh âm trách mắng truyền ra: "Đánh! Đánh chết cho ta! Cái thứ không biết xấu hổ này, còn dám ăn vụng à, đúng là không có gia pháp mà!"

Cửa viện Trương gia đang mở, sáng sớm trong thôn không ồn ào lắm, dù cách ba nhà nhưng Lục Cốc vẫn loáng thoáng nghe được tiếng gậy đập lên người, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Trương Chính Tử thỉnh thoảng lại đánh mắng tiểu Trương thị dưới sự thúc giục của lão Trương thị, nhẹ thì chửi bới nặng thì đánh đập. Tiểu Trương thị lúc vừa mới gả tới đây trên mặt còn có nụ cười, sau này càng thêm trầm mặc ít nói, lúc bị đánh cũng không dám kêu lên. Hôm nay có lẽ là do Trương Chính Tử ra tay quá nặng, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy trong viện có tiếng khóc, còn mơ hồ có tiếng cầu xin tha thứ, nói không dám nữa.

Lão Trương thị vừa nghe con dâu khóc lên, sợ người khác nghe sẽ thành chuyện cười, tức điên nói: "Còn dám kêu à, đánh tiếp cho ta!"

"Gâu gâu!" Cún con vì tiếng động này mà sủa không ngừng.

Miêu đại nương đã hơi lớn tuổi, nghe thấy tiếng khóc thê thảm chỉ thấy tim đập thình thịch, vỗ vỗ ngực nhìn về phía trước cửa Trương gia, thấp giọng mắng: "Lão thái bà chết tiệt vô lương tâm này!"

Bà cũng khinh thường tên Trương Chính Tử khốn nạn không hiểu chuyện kia, chỉ biết về nhà đánh tức phụ, phỉ một ngụm nước bọt trên đất rồi quay người vào nhà.

Lại nói, Miêu đại nương cũng là một người có tâm địa tốt, nhà gần nhà Trương gia như vậy, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tiểu Trương thị là người thành thật. Không nói trên trấn, tức phụ hay phu lang ở nông thôn nếu làm sai bị đánh không phải là không có, người ngoài không tiện khuyên nhiều, người trong thôn phần lớn đều cư xử như vậy, bà cũng không ngoại lệ.

Nhưng tiểu Trương thị không phạm lỗi vẫn bị đánh, bà ngứa mắt yêu bà Trương thị kia, từng nói với Trương gia, lại bị lão Trương thị mắng là xen vào chuyện của người khác, Trương Chính Tử lại còn nói gã đánh vợ mình thì có làm sao, không liên quan đến người ngoài như bà.

Từ đó Miêu đại nương không lui tới Trương gia nữa, thanh quan khó giải chuyện nhà, bà nói vậy còn hại tiểu Trương thị bị mắng thêm mấy ngày, trong lòng áy náy nhưng không thể giúp, cuối cùng chỉ coi như mắt không thấy tâm phiền. Lục Cốc sợ nhất là cảnh đánh người, trong lòng lo sợ bất an muốn quay vào viện, ai ngờ dưới sự quát mắng của lão nương, Trương Chính Tử càng đánh càng ác liệt, đánh tới nỗi tiểu Trương thị ôm đầu tán loạn lảo đảo chạy ra khỏi nhà nhưng không biết trốn chỗ nào nên nàng đành phải chạy lung tung lên phía núi bên này.

Trương Chính Tử cầm gậy trong tay đuổi theo phía sau, quát mắng: "Con khốn kia! Thử chạy nữa xem!"

Tiểu Trương thị chạy qua trước mặt Lục Cốc, Trương Chính Tử sắp đuổi tới. Y nhìn gậy gỗ còn có người mặt mày dữ tợn kia, sắc mặt trắng bệch, cún con đứng bên đùi y sủa lớn về phía người Trương gia.

Lúc này Vệ Lan Hương và Thẩm Nghiêu Thanh nghe thấy tiếng động thì đi ra ngoài, Lục Cốc nhìn thấy người nhà mình mới cảm thấy an tâm, tránh phía sau Vệ Lan Hương, còn nhỏ giọng hô: "Quai tử, về đây."

Thanh âm của y nhỏ bé, bị tiếng sủa của cún con lấn át. Trương Chính Tử chạy tới, đuổi theo vài bước, thấy tiểu Trương thị lảo đảo bò lên sườn dốc thoải, không muốn liều mạng chui vào trong núi, chửi rủa trong miệng vài câu, khạc một bãi đờm trên mặt đất, mắng: "Con chó đẻ này, lạnh cóng khắc biết đường về."

Gã quay người muốn về nhà, có vài người trong thôn ra xem náo nhiệt khiến gã cũng cảm thấy mất mặt. Cún con còn lớn mật sủa to về phía gã.

Trương Chính Tử đang tức không nơi phát tiết, cầm gậy gỗ trong tay mắng: "Cái con chó này, hay lắm, đến cả ông nội mày mà cũng dám sủa à!"

"Quai tử!" Thẩm Nghiêu Thanh hô lớn. Cún con nghe anh gọi hai tiếng mới quay về, anh lại nói: "Chính Tử à, hôm nay dậy sớm thế."

Vừa thấy Thẩm Nghiêu Thanh, Trương Chính Tử buông gậy gỗ trong tay xuống, cười sượng nói: "Đại Thanh ca đấy à."

Gã bằng tuổi Thẩm Huyền Thanh nhưng quan hệ giữa hai người không tốt lắm. Năm gã mười hai, mười ba tuổi từng cùng hai tiểu tử khác trong thôn trộm gà Thẩm gia, chưa được mấy ngày đã bị Thẩm Huyền Thanh biết, cùng Đại Trần chặn gã ở ngoài thôn, ấn xuống đất đánh cho một trận bầm dập mặt mũi, trên mũi trên miệng đều là máu, từ đó về sau gã không dám động vào Thẩm Huyền Thanh nữa.

Nhưng đó đều là chuyện khi còn bé, về sau không còn gì khác, lúc gã thành thân, Thẩm gia ít nhiều vẫn giúp một chút, đều là người cùng thôn, không có hận thù quá lớn.

Tiểu Trương thị ăn mặc mỏng manh như vậy, vừa bị đánh một trận lại còn chạy lên núi, ngay cả Thẩm Nghiêu Thanh cũng không nhịn được nói: "Ngươi không đi tìm sao? Tuyết rơi nhỡ có chuyện gì."

Trương Chính Tử lại không thèm để ý, mở miệng nói: "Không sao, lát nữa trời lạnh nàng ta sẽ về, đâu phải không biết đường."

Tục ngữ có câu gả chồng theo chồng, gả chó theo chó, gã luôn cảm thấy đây là tức phụ gã cưới về, phải nghe theo gã. Không nói hôm nay, bình thường đánh nhiều đâu dám chạy, bị đánh xong còn phải nấu cơm giặt giũ cho gã, mà chạy thì có thể chạy đi đâu.

Thẩm Nghiêu Thanh nhíu mày, nhưng tức phụ người khác anh không tiện nói gì, trong thôn có vài người mồm miệng rảnh rang thích bàn tán sau lưng người khác. Vả lại, lão Trương thị kia, mồm miệng độc địa tâm tư xấu xa, vì một tên Trương Chính Tử vô dụng còn có thể bán con gái, tuyệt đối không thể tiếp xúc nhiều, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì.

Trương Chính Tử về nhà, lão nương gã còn đang dậm chân mắng mỏ trong viện, nói đã chạy đi rồi thì đừng có về nữa rồi còn đóng cửa lại.

Vệ Lan Hương lắc đầu, nhìn về phía sườn dốc kia, không thấy bóng dáng tiểu Trương thị, sầu lo thở dài, mùa đông thế này, cô nương tốt như vậy không biết đã tạo nghiệt gì.

Lục Cốc ưu tư trong lòng, về phòng rồi vẫn bồn chồn không yên.

Y nghe thấy lão Trương thị mắng tiểu Trương thị, nói cái gì mà ăn vụng, khiến y nhớ lại mùa đông bốn năm năm trước, y đói đến nỗi không chịu nổi nên đã trộm ăn một cái bánh bao lạnh. Đỗ Hà Hoa phát hiện ra cấu y, còn nhéo mặt y.

Hôm đó Lục Đại Tường có ở nhà không y cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ là Lục Văn đang đọc sách trong phòng, nghe thấy Đỗ Hà Hoa mắng y thì đứng trước cửa sổ nói ầm ĩ muốn chết, sau đó đóng sầm cửa sổ lại. Đỗ Hà Hoa nghe vậy thì đánh vào miệng y, không cho y khóc cũng không cho lên tiếng, thậm chí còn kéo y vào nhà chính cầm kim đâm vào ngón tay y, nói ăn trộm thì phải nhớ lâu vào.

Dù tới hôm nay nhớ lại, y vẫn nhớ rõ loại đau thấu tâm can này.

Thang bà tử trong ngực ấm áp, ngón tay cũng không đau nữa, Lục Cốc không biết vì sao, vẫn không nhịn được mà nghĩ đến tiểu Trương thị, nàng nhất định là đói lắm mới trộm đồ ăn, cũng không biết có ăn được miếng nào không.

Trong lòng y lo sợ, không thêu thùa được gì, một lúc sau bỗng nhiên đứng dậy.

Ngoài trời lại nổi gió, Vệ Lan Hương và Thẩm Nhạn ngồi trên giường, Kỷ Thu Nguyệt và Thẩm Nghiêu Thanh đang đọc bài trong phòng, chỉ có cún con thấy Lục Cốc đi từ trong bếp ra, trong ngực y rõ ràng có giấu đồ, cẩn thận vội chạy ra khỏi cửa, chạy về phía sườn núi kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.