“A?” Tiêu Diễm nhanh chóng để ý cái đầu chim nhô ra khỏi chăn. Lúc đầu y không nhìn rõ còn tưởng là yêu ma quỷ quái gì, sợ hãi lùi về sau hai bước, trừng mắt nhìn Đông Tảo “Đây… Đây…”
Đông Tảo thấy Tiêu Diễm phát hiện ra mình liền bò ra ngoài, đứng ở mép giường rũ lông. Do có Tiêu Tuy ở cạnh nên nó cũng không lo lắm. Chỉ có điều, Đông Tảo hơi ngại ngùng quay mặt đi không nhìn Tiêu Diễm, vì nó cho rằng vừa nãy y phản ứng mạnh như vậy là do màu phấn hồng trên mặt nó.
Quá xấu nên khiến cho người khác phát sợ! Đông Tảo nghiêm túc suy nghĩ, giấu mặt mình đi.
“Là chim Bệ Hạ ban.” Tiêu Tuy nói, trong giọng nói lộ ra vẻ suy yếu “Mập Mập, đừng chạy loạn.”
Hắn lười phải giải thích cái tên Đông Tảo với Hoàng Đế cho nên gọi luôn là Mập Mập. Tuy ngữ khí của Tiêu Tuy không dữ dằn gì, nhưng vẫn lộ ra sự lạnh lẽo khiến Tiêu Diễm chột dạ.
Thật đáng sợ!
Đứng trên phương diện của Đông Tảo, Tiêu Diễm thực thương xót thay cho nó. Mỗi ngày phải đối mặt với người như Tiêu Tuy, không bị dọa chết cũng bị dọa nghẹn!
Y nổi lên lòng trắc ẩn, cảm thấy đúng là nên mang Đông Tảo đi mới được. Ý nghĩ vừa lóe lên, Tiêu Diễm còn chưa kịp mở miệng, Đông Tảo đã dừng lại, quay lưng về phía hai người, nhảy tới cạnh đầu Tiêu Tuy. Đầu tiên, nó đứng im như đang suy tư. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Diễm và hồ li,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phi-thu-chu-luon-muon-an-ta/3171421/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.