Chương trước
Chương sau
“Vậy anh trao nụ hôn đầu cho em, có được không?”
(Editor: Từ chương này, Hứa Minh Ý từ anh ta -> anh nhé m.n)
8 giờ sáng, đoàn tàu đến ga Thâm Quyến.
Cửa ra ở nhà ga người đông nhốn nháo, chen chen chúc chúc, Hứa Minh Ý theo bản năng bảo vệ Tô Hoàn trước người mình, một tay khác kéo vali hành lý của cô, nói: “Em ở đâu, đã đặt xong khách sạn chưa, có cần tôi giúp em đặt trước không?”
“Không cần.” Tô Hoàn không cần suy nghĩ nói: “Tôi ở chỗ anh.”
Hứa Minh Ý đột nhiên mở to hai mắt: “Ở chỗ tôi… tôi hả?”
Thẩm Ngộ Nhiên cười hì hì một tiếng: “Kích thích.”
“Em… em thật sự muốn ở chỗ tôi sao?”
Tô Hoàn liếc anh một cái: “Căng thẳng cái gì, nói đùa thôi, muốn tôi ở chỗ anh, nằm mơ đi.”
Hứa Minh Ý thở dài một tiếng, không phải không muốn để Tô Hoàn đến, chẳng qua anh thuê một phòng trọ nhỏ cùng lắm được 10m2, điều kiện không tốt.
“Thật ra… cũng có thể.” Anh rầu rĩ trả lời.
Trở về dọn dẹp một chút vẫn có thể ở, chỉ cần cô không chê.
“Em muốn tới, tôi sẽ xin nghỉ một ngày, mua ít thức ăn về nấu, em còn chưa thưởng thức qua tài nấu ăn của tôi…”
Trải qua một ngày một đêm ở chung trên tàu, quan hệ của hai người dịu đi không ít, Tô Hoàn không còn trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, cũng dần bằng lòng nói đùa vài câu với anh.
“Anh còn sức lực sao?” Tô Hoàn lườm anh một cái: “Ai muốn ở cái chỗ đó của anh, đặt trước một phòng khách sạn ở khu Phúc Điền cho tôi.”
Hứa Minh Ý lập tức lấy di động ra, chuẩn bị đặt phòng khách sạn cho cô, cấp năm sao, nửa phần do dự cũng không có.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đi về phía Tô Hoàn.
Tô Hoàn vẫy tay với anh ta: “Tịch Khiêm, ở đây.”
Hứa Minh Ý ngẩng đầu, dò xét người đàn ông tên Tịch Khiêm này, có vẻ anh ta lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nhưng vẫn trẻ trung như cũ, hợp với bộ âu phục phác họa đường nét dáng người cân xứng, nhìn qua hiền hòa nhã nhặn, mang theo vài phần phong độ của tầng lớp tri thức.
“Đây là Tịch Khiêm, ông chủ của tôi.” Tô Hoàn giới thiệu: “Đây là bạn thời đại học của em, Hứa Minh Ý và Thẩm Ngộ Nhiên.”
“Chào các cậu.” Tịch Khiêm giơ tay với với bọn họ.
Thẩm Ngộ Nhiên lịch sự định bắt tay lại, xem như quen biết, còn Hứa Minh Ý đối với người đàn ông này, sinh ra ra một chút địch ý.
Nghe Hoắc Yên bát quái, ông chủ của Tô Hoàn cũng là thanh mãi trúc mã của cô, trong nhà quan hệ thân thiết, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Hiện giờ Tịch Khiêm đang mở một công ty game, Tô Hoàn và Hoắc Yên đều làm việc cho anh ta, ông chủ này đẹp trai phóng khoáng, tuổi trẻ tài cao, Hoắc Yên khen không dứt miệng.
Còn bản thân Tô Hoàn cũng đã nói, trong nhà cố ý tác hợp cho hai bọn họ.
Cho nên… tình địch phải không.
“Không phải anh bận ư, sao lại tới đón em?” Tô Hoàn hỏi Tịch Khiêm.
“Em chưa từng đến Thâm Quyến, anh sợ em bị lạc.” Tịch Khiêm nói chuyện với cô cực kỳ dịu dàng, giống như Phó Thời Hàn đối xử với Hoắc Yên.
“Sao lại ngồi tàu hỏa, điều kiện kém như vậy.” Tịch Khiêm đau lòng nói: “Đã nói anh sẽ trả tiền vé máy bay cho em.”
Tô Hoàn mỉm cười: “Không sao, dù sao đi cùng với nhóm bạn, cũng rất thú vị.”
“Lên xe đi, khách sạn anh đã đặt xong.” Tịch Khiêm mở cửa xe cho Tô Hoàn.
Tô Hoàn quay đầu hỏi Hứa Minh Ý: “Vừa mới nhờ anh đặt khách sạn, đặt chưa?”
“Đặt rồi.” Hứa Minh Ý nói: “Có thể hủy.”
Tô Hoàn suy nghĩ, nói: “Không cần, gửi địa chỉ cho tôi đi.”
“Được.”
Hứa Minh Ý liếc nhìn Tịch Khiêm, trên mặt lộ ra tia thắng lợi quỷ dị, đương nhiên, Tịch Khiêm không hề để ý, chỉ nói với Tô Hoàn: “Địa chỉ nói với anh, anh đưa em đi, còn nữa, hai người bạn của em có tiện đường không, cùng nhau đi.”
“Tiện.”
“Không tiện.”
Hứa Minh Ý và Thẩm Ngộ Nhiên đồng thời mở miệng, Hứa Minh Ý trừng mắt nhìn Thẩm Ngộ Nhiên một chút, Thẩm Ngộ Nhiên đành phải bất đắc dĩ nói: “Không… tiện đường, không không phiền Tịch tiên sinh, tự chúng tôi đón xe.”
“Đi thôi.”
Tịch Khiêm đóng cửa xe lại, muốn nhận hành lý của Tô Hoàn từ tay Hứa Minh Ý, Hứa Minh Ý không đưa cho anh ta, trực tiếp kéo vali tới cốp sau bỏ vào.
Tịch Khiêm cười cười, ngồi vào ghế lái.
Tô Hoàn thò đầu ra khỏi cửa sổ, vẫy tay với Thẩm Ngộ Nhiên: “Có thời gian lại gặp.”
Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Ok, không thành vấn đề.”
Xe ô tô chạy đi, trong kính chiếu hậu, bóng dáng Hứa Minh Ý sa sút dần dần khuất xa.
Tịch Khiêm hỏi: “Người đó… chính là bạn trai cũ trong truyền thuyết của em?”
Tô Hoàn đeo kính râm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt “ừm” một tiếng.
“Không cho phép đánh giá anh ấy.”
Cô không thích người ngoài có cái nhìn thành kiến với anh, mặc dù anh nghèo khó túng quẫn, so với Tịch Khiêm hào nhoáng kém xa, nhưng anh là bảo bối trong lòng cô.
“Không đánh giá.” Tịch Khiêm nói: “Chỉ là nghĩ mãi không hiểu, em thích cái gì ở cậu ta.”
“Anh ấy khiến em có cảm giác an toàn.”
“Đều đã đá em, còn an toàn.”
Tô Hoàn ném con gấu bông bên cạnh về phía Tịch Khiêm, Tịch Khiêm cản con gấu lại: “Tổ tông, anh đang lái xe đấy!”
“Đừng nói chuyện không nên nói.”
Tịch Khiêm cười cười: “Anh đặt khách sạn cho em, em chọn cậu ta, cái này khiến anh thật sự mất mặt.”
Tô Hoàn duỗi lưng một cái: “Anh là khách hàng VIP, hủy bỏ cũng chỉ là một cuộc điện thoại, tiền lương một tháng của anh ấy mới bao nhiêu, tự nguyện đặt trước cho em một khách sạn 5 sao, là anh ấy quan tâm đến em, em không thể không nhận phần tình cảm này.”
“Vậy mà em cũng nỡ làm thịt cậu ta.”
“Tại sao không nỡ, em còn muốn đặc biệt làm thịt, ai bảo ban đầu anh ấy đối xử với em như vậy.”
“Nghe kiểu này, là chuẩn bị tha thứ?”
Tô Hoàn “hứ” một tiếng: “Không dễ dàng như vậy, phải xem biểu hiện của anh ấy thế nào đã.”
**
Hai ngày nay, Tịch Khiêm dẫn Tô Hoàn đi gặp khách hàng ký hợp đồng, công việc hoàn thành được 7, 8 phần, lúc sắp phải đi, Tịch Khiêm mời Tô Hoàn tới nhà hàng cao cấp ăn cơm, cảm ơn cô hai ngày nay đã giúp đỡ.
Còn xế chiều hôm nay, Hứa Minh Ý cũng gửi cho Tô Hoàn một tin nhắn, hỏi công việc của cô bận xong chưa, muốn mời cô một bữa.
Thật sự bận rộn mà.
Tô Hoàn trả lời Hứa Minh Ý: “Không cần, tôi có hẹn với ông chủ rồi.”
Tức chết rồi.
Hứa Minh Ý: “Được rồi, vậy ngày mai khi nào đi, tôi tiễn em.”
“Cảm ơn, không cần.”
Buổi tối, Tô Hoàn và Tịch Khiêm tới nhà hàng Pháp Pipette ăn cơm, cố ý chọn vị trí gần cửa sổ, đến mức Hứa Minh Ý mới từ công ty ra, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy cô.
Cô mặc một chiếc váy tối màu vừa vặn, trò chuyện vui vẻ với người đàn ông mặc âu phục ngồi đối diện, giống như một đôi tình nhân, cực kỳ xứng đôi.
Hứa Minh Ý cúi đầu nhìn bản thân, áo phông thoải mái và quần bò rách, tóc tai rối loạn, đột nhiên cảm thấy tâm tàn ý lạnh, không biết lượng sức.
Người con gái ấy xứng đáng có được tất cả mọi thứ, nhưng mày lại không có gì cả.

Anh quay người bỏ đi.
Trong nhà ăn, Tịch Khiêm kinh ngạc nhìn Tô Hoàn, nhạt nhẽo nói: “Đáng để vui vẻ không?”
“Không.” Tô Hoàn dùng sức cắt miếng bò bít tết, bĩu môi nói: “Càng khó chịu hơn.”
“Còn không phải chọn nhà hàng gần nơi làm việc của người ta ăn cơm, ngồi ở vị trí dễ thấy sao.” Tịch Khiêm lắc đầu: “Anh cảm thấy thương hại người đàn ông kia.”
“Nếu em không kích thích anh ấy, sau này vừa gặp phải chuyện khó khăn, anh ấy lại vứt bỏ em, vậy em sẽ ra sao.” Tô Hoàn trầm giọng nói: “Nếu như vậy mà anh ấy không chịu được, em với anh ấy sau này sẽ không còn gì nữa.”
Tịch Khiêm đánh giá Tô Hoàn, đừng khinh thường, con nhóc này nhìn qua ngốc bạch ngọt, thật ra trong lòng rất có chủ kiến.
Anh ta dùng khăn ăn lau khóe miệng, hỏi: “Ngày may cùng anh về?”
Tô Hoàn nhìn anh ta, cười hì hì một tiếng: “Ông chủ, có thể cho em nghỉ vài ngày không?”
“Em còn muốn nghỉ? Em nói xem, chơi bao lâu rồi!”
“Không phải Hoắc Yên vẫn còn đang nghỉ sao.”
“Hoắc Yên người ta lúc làm việc chăm chỉ hơn em.”
“Ơ kìa, bao nhiêu năm tình cảm của chúng ta, Tịch ca, hạnh phúc nửa đời sau của em đều dựa vào cái này đó.”
Tịch Khiêm tức giận phất tay: “Khỏi cần làm nũng với anh, không hiệu quả đâu, quay về tăng ca cho anh! Điên cuồng tăng ca.”
“Cảm ơn ông chủ!”
Buổi tối, Tô Hoàn trở về khách sạn, giày cao gót cởi ra tiện tay ném đi, nằm trên giường vẽ một chữ to.
Lấy điện thoại di động, chuẩn bị ung dung gửi cho Hứa Minh Ý một tin nhắn, hỏi anh đã ăn cơm tối chưa, có muốn ra ngoài ăn khuya không, thuận tiện ỡm ờ cùng anh làm lành.
Lấy điện thoại di động ra, phát hiện trên màn hình có một tin nhắn, là Hứa Minh Ý gửi tới từ nửa giờ trước —
“Hoàn Hoàn, đây có lẽ là lần cuối cùng gọi em như vậy, em có thể tìm được hạnh phúc, tôi rất vui, lúc bên nhau tôi không đối xử tốt với em, ngay cả váy đẹp cũng không mua nổi cho em một bộ, muốn đền bù lại chẳng còn cơ hội. Hiện giờ tôi không mong gì khác, hi vọng anh ta có thể đối xử tối với em…”
Phía sau đoạn tin nhắn là đại khái là những trăn trở và sự hối hận sâu sắc của anh.
Viết rất dài, bài văn 800 chữ à.
Tô Hoàn đặt di động xuống, giọng nói có chút khổ sở: “Đại móng heo.”
Hai phút sau, cô gọi cho anh một cuộc điện thoại, nhưng không nghĩ tới, người nhận không phải Hứa Minh Ý mà là Thẩm Ngộ Nhiên —
“Lão nhị uống say, cùng tôi ăn mừng, cô… muốn qua đây xem cậu ấy biểu diễn tiết mục hài kịch không?”
Tô Hoàn: …
Tô Hoàn nhận địa chỉ của Hứa Minh Ý, vội vàng chạy đến.
Phòng của Hứa Minh Ý ở khu nhà trọ trong một con hẻm vắng vẻ của khu phố náo nhiệt, phòng trọ tương đối cũ kỹ, không có thang máy, Tô Hoàn leo đúng 5 tầng, mệt mỏi thở hồng hộc.
Căn phòng ở cuối hành lang mở cửa, thật xa vẫn có thể nghe được tiếng gắt gỏng của Thẩm Ngộ Nhiên: “Hứa Minh Ý tiên sư nhà cậu! Đưa cái giày còn lại cho lão tử! Có tin lão tử tẩn chết cậu không!”
Tô Hoàn vội vàng tới cửa, lớn tiếng nói: “Anh thử tẩn anh ấy một chút coi!”
Vừa nghe thấy giọng nói của Tô Hoàn, Hứa Minh Ý vốn dĩ mượn rượu giả điên đang oánh nhau với Thẩm Ngộ Nhiên lập tức yên tĩnh lại, ngoan ngoãn co vào trong góc, không nói một lời, vô thanh vô thức như một bé ngoan.
Thẩm Ngộ Nhiên đi giày vào, thở hổn hển: “Cuối cùng lão tử cũng không cần phải hầu hạ tổ tông này rồi, cáo từ cáo từ.”
Tô Hoàn nhìn chai rượu trắng trên bàn, quay đầu hỏi Hứa Minh Ý: “Lợi hại, uống rượu trắng cơ.”
Hứa Minh Ý di chuyển đến ghế sô pha ngồi xuống, ánh mắt lờ đờ, ngáp một cái.
Tô Hoàn ngắm nghía bốn phía, căn phòng không lớn, một phòng đơn không chia phòng ngủ và phòng khách, có điều cũng coi như sạch sẽ, ngoại trừ trên bàn có mấy vỏ chai rượu, mọi thứ khác sắp xếp ngăn nắp, quần áo mặc rồi cũng không vứt loạn, càng không nhìn thấy tất thối.
Tô Hoàn rất khen thưởng điểm này, tuy anh nghèo nhưng sạch sẽ, nhất là sau khi yêu đương càng thêm để ý, móng tay ngày nào cũng cắt tỉa, buổi sáng buổi tối đều tắm rửa, quần áo mỗi ngày thay một bộ, ngày nào cũng giặt, thậm chí có lần còn cầm nước hoa của Thẩm Ngộ Nhiên xịt lên người, để giữ bản thân thơm ngào ngạt, đến tận sau khi Tô Hoàn nghiêm khắc phê bình anh, anh mới không xịt nữa.
Tô Hoàn đi tới phía trước tủ của Hứa Minh Ý, kéo ra nhìn một chút, trong ngăn tủ treo mấy bộ quần áo đã giặt sạch sẽ, nhìn qua cũ kỹ, ngược lại còn có hai bộ âu phục có thể mặc được ra ngoài, hẳn là để đối phó với công việc.
Cô nghĩ mấy ngày nay sẽ dẫn anh đi mua vài bộ quần áo, để anh tươm tất hơn chút.
Anh vốn dĩ là một chàng trai tuấn tú, chỉ là ăn mặc hơi tiết kiệm, nếu như đổi mới phong cách ăn mặc một chút, sẽ không chênh lệch nhiều với Phó Thời Hàn đâu.
Tô Hoàn đi tới bên giường của anh ngồi xuống, tấm phản lót giường cứng rắn, cô lẩm bẩm, ngủ cũng không sợ cấn đến hoảng sao.
Hứa Minh Ý choáng đầu, thấy Tô Hoàn đi dạo trong nhà mình, anh nói: “Em… em ngồi đi, tôi đưa em… cốc nước.”
Nói xong anh đứng dậy đi tới bên tủ, cầm một cốc thủy tinh rửa rồi rửa, trong bình nước tràn đầy nước nóng, Tô Hoàn đang muốn ngăn cản, nhưng không còn kịp, anh mơ màng trực tiếp đổ nước nóng lên mu bàn tay.
Cốc thủy tinh rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.
Hứa Minh Ý ôm tay, “ối” một tiếng.
Tô Hoàn vội vàng đi tới, cầm tay anh lật qua lật lại kiểm tra, đau lòng hỏi: “Bỏng chưa, có đau không?”
Mu bàn tay đỏ một mảng lớn, cô vội vàng tóm lấy tay anh đặt dưới vòi nước, dùng nước lạnh làm dịu.
“Ngu ngốc.”
Hứa Minh Ý cúi đầu, tóc xoăn ngang trán che đi đôi mắt tăm tối, giống như đứa trẻ bị mẹ mắng.
“Không có… không có cảm giác.”
“Tin anh mới lạ.”
Tô Hoàn cẩn thận kiểm tra mu bàn tay của anh, may mắn nhiệt độ nước không tính là quá cao, da chỉ hơi đỏ một chút, không bị phồng rộp.
Cô để anh ngồi xuống ghế sô pha, không cho phép anh tiếp tục làm ẩu rồi thu dọn mảnh vỡ thủy tinh, bỏ vào thùng rác.
Đợi khi cô về phòng, Hứa Minh Ý đã cởi quần áo của mình, lộ ra cánh tay rắn chắc.
“Anh… cởi quần áo làm gì!”
Trên tàu cởi, bây giờ lại cởi, có phải anh đặc biết thích khoe thân trước mặt cô không!
Hứa Minh Ý vuốt lại áo thun dúm dó của mình, vô tội nói: “Trên… trên người tôi có mùi, tôi đi dội nước.”
Trên người anh có mùi rượu, sợ làm cô ngạt thở.
“Đi đi.” Tô Hoàn đỡ trán.
Nhà vệ sinh đóng lại, bên trong phát ra tiếng nước, Tô Hoàn nhắc nhở: “Chú ý chú ý, đừng ngã.”
“Ờ.” Anh vừa dứt lời, Tô Hoàn liêng nghe thấy bên trong vang lên một tiếng nặng nề, còn có một tiếng rên rỉ khe khẽ của anh.
“Có phải ngã rồi không!”
“Không, em đừng vào! Không sao.”
Tô Hoàn cạn lời lắc đầu, nhìn anh tắm xong, mặc quần áo bằng vải cotton sạch sẽ, lại đi vào bếp bận rộn: “Em có đói bụng không, để anh nấu em bát mỳ nhé.”
“Hứa Minh Ý, không phải anh uống say sao, có thể yên tĩnh một chút không.”
Hứa Minh Ý ló đầu ra khỏi cửa bếp, nói: “Thật ra không say, Thẩm Ngộ Nhiên cố ý khoa trương, lừa em tới đây.”
Tô Hoàn cũng không so đo với anh: “Cho nên tôi tới, anh có chuyện gì không?”
Hứa Minh Ý đi tới bên cạnh Tô Hoàn, ngồi xuống nhìn vào mắt cô, chân thành nói: “Trong lòng em còn anh, đúng không.”
“Đúng.” Tô Hoàn ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi vẫn yêu anh.”
Hứa Minh Ý đang muốn cảm động, Tô Hoàn lại chuyển đề tài: “Nhưng tôi còn chưa tha thứ cho anh.”
Hứa Minh Ý cúi đầu nói: “Hiểu được.”
“Cho nên dùng cái đầu gỗ mục của anh suy nghĩ cho kỹ… cần đền bù cho tôi thế nào.”
Hứa Minh Ý đúng là trịnh trọng suy nghĩ, một lúc sau, anh kéo tay Tô Hoàn, thành thật hỏi: “Vậy anh trao nụ hôn đầu cho em, có được không?”
Editor: Móa, hai người này yêu nhau lâu thế mà chưa hun sao, đúng là hòa thượng cấm dục, chả bù cho anh Hàn mới xác định quan hệ ngày thứ hai đã muốn đè con nhà người ta ra ăn:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.