TiêuKinh Sơn hiểu ra tác dụng của khăn trắng, rất nhanh liền hiểu được chuyện ngàyấy, nhìn thân hình tiểu nương tử của mình bị chăn bao kín ngồi trên giường hỏi:“Ngày đó nàng không phải sợ hãi, mà là muốn khăn, đúng không?”
Mai Tửxoay mặt vào trong, con ngươi vừa thẹn vừa ngượng, cắn môi không nói câu nào.
TiêuKinh Sơn thấp giọng nở nụ cười, nhấc chân lên giường, đôi chân thon dài khụyxuống, cả người quỳ trước mặt Mai Tử, dùng tay kéo người nàng lại. Mai Tử khẩntrương mở mắt, thấy Tiêu Kinh Sơn quỳ trước hai chân nàng, cúi đầu nhìn nàng.
Nànglập tức hoảng hốt, khẽ chớp lông mi, xấu hổ đến tâm phát hoảng, toàn thân nhưcó điện truyền qua run run kịch liệt, thật là muốn xỉu cho xong. Tiêu Kinh Sơnchậm rãi ôm lấy nàng, đem hai tay nàng bỏ lên cổ của mình, trực tiếp cúi đầuxuống ngực nàng.
Thì rangực Mai Tử tuy không được lớn nhưng lại như nước mềm mại ngọc sơn sơ long,phía trên ngọc sơn có hai đóa hoa đào đẹp đẽ. Thân hình nàng khẩn trương runrun, ngay cả hai đóa hoa cũng hơi hơi run rẩy đứng lên, giống như trên nềntuyết trắng có hai đóa anh đào rung động, làm cho Tiêu Kinh Sơn nhịn không đượccúi đầu hôn lên.
Mai Tửchỉ cảm thấy ngực mình bị Tiêu Kinh Sơn ngậm vào tê dại khó nhịn, nhiệt khí từtừ đỉnh tiểu đào lan ra toàn thân, Tiêu Kinh Sơn còn cố tình cắn mút khôngbuông. Mai Tử không hiểu, nhịn không được cắn môi xấu hổ nhỏ giọng hỏi: “Đây làmuốn làm gì?”
TiêuKinh Sơn buông đóa anh đào trong miệng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồngcủa nàng, nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/63048/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.