Vàingày nay tuy Mai Tử đã xuống giường được rồi nhưng thằng bé không chịu rời mẹ,phần lớn thời gian Mai Tử đều phải bế nó trên người, thế là bên trong bên ngoàimọi việc vẫn phải do Tiêu Kinh Sơn làm. Còn may bây giờ đang là mùa đông, khôngnăm nào núi không đầy tuyết, Tiêu Kinh Sơn coi như có đi ra ngoài cũng sợ rấtkhó kiếm được thú vật còn sống. Mà mùa đông đến, hắn đã sớm tích trữ đủ cácloại thịt lương thực trong hầm đất, đủ để bọn họ dùng trong mùa đông.
TiêuKinh Sơn làm xong công việc dưới bếp, nhàn đến vô sự liền đi sửa chữa hàng rào.Thỉnh thoảng gặp phải bão tuyết, hắn liền vui vẻ ôm Mai Tử cùng con nằm trêngiường, nói chuyện trước kia, nhìn tuyết ngoài cửa sổ một chút, giỡn chọc contrai một phát.
Đứa bénày mới đầy tháng, mũi đã ra mũi mắt đã ra mắt. Theo Mai Tử nương thì đứa bénày ngày thường đoan chính, môi hồng răng trắng, sau này sợ sẽ chuyên đi chọcghẹo cô nương nhà người ta.
Mai Tửnương nói lời này, tiểu tử vừa đúng nghe được, liền hứng thú uốn éo đầu nhìnqua, con ngươi tĩnh lặng trong suốt tò mò quan sát Mai Tử nương. Mai Tử ở bêncạnh thấy vậy, vội vàng thừa dịp dạy nó: "Đây là bà ngoại, gọi bà ngoại đicon." Tiểu tử rất cho mẹ mặt mũi, tuy không thực sự nói được từ bà ngoạinhưng ngược lại lại hướng Mai Tử nương nhếch miệng cười.
Nàycười một tiếng chọc cười Mai Tử nương, nàng mừng đến hứng thú hôn hôn trán đứabé. Hôn xong rồi, Mai Tử nương cảm khái nhìn tiểu tử: "Đứa bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/2107740/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.