TiêuKinh Sơn ngồi ở mép giường, cười nhìn nàng nói: "Đều là chuyện lâu như vậyrồi, ai còn nhớ được."
Mai Tửđương nhiên không nghe, tay nhỏ bé kéo bàn tay to của hắn, bất mãn đấm đấm lòngbàn tay hắn vài cái: "Chẳng lẽ lúc đó chàng một cái cũng không nhìn ta,chỉ vì đã cứu ta nên mới đem ta cưới về nhà?"
TiêuKinh Sơn đưa tay ra để nàng dễ đấm hơn, trong miệng mang theo ý cười nói:"Khi ấy cái mạng nhỏ của nàng thiếu chút nữa cũng không còn, cả người đềuđược ta cứu về, sau này cũng là ta ôm nàng về nhà , làm sao có thể nhìn cũngkhông nhìn đây."
Mai Tửsuy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hồi ức lúc đó nhỏ giọt trở lại, trong lòngvừa ngọt vừa chua, cuối cùng vẫn không nhịn được lệch đầu tò mò hỏi: "Khiấy chàng thấy dáng vẻ ta thế nào, trong lòng nghĩ thế nào?"
TiêuKinh Sơn nghe nàng nhắc tới quá khứ, con ngươi cũng mang theo điểm hồi ức, cảmkhái nói: "Lúc đó nàng là đứa nhóc, ngây ngốc, cố tình lại cố chấp muốnchết. Khi ấy ta liền nghĩ, tiểu cô nương này a, vừa nhìn liền biết tính tìnhbướng bỉnh, ta phải lấy nàng về nhà, nếu không ——" hắn nói đến đây ngượclại trầm ngâm , không nói tiếp nữa, chỉ mỉm cười nhìn kỹ Mai Tử.
Mai Tửnóng lòng, kéo lấy tay của hắn hỏi: "Nếu không thì như thế nào?"
TiêuKinh Sơn lại cười ra tiếng: "Nếu ta không lấy nàng về nhà, nàng ấy dáng vẻngây ngốc như vậy, không biết sau này có thể sống nữa hay không."
Mai Tửnghe hắn nói như thế vẫn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/2107739/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.