Conngựa kia một đường theo bọn họ trở về, ngay từ lúc lên đường nó đã được TiêuKinh Sơn dạy bảo phải ngoan ngoãn rồi. Bây giờ con ngựa bình sinh lần đầu tiênđược leo núi, mặc dù có chút hưng phấn nhưng lại rất nghe lời, Tiêu Kinh Sơnkêu nó dừng nó cũng không dám đi.
Tronglòng Mai Tử vốn còn chứa một tia lo lắng, sợ đi đường núi va chạm không tốt chođứa bé, nhưng bây giờ con ngựa ôn thuận như thế, bàn tay Tiêu Kinh Sơn có lựcnhư thế, lồng ngực Tiêu Kinh Sơn khoan dày như thế, thế là tất cả lo lắng cũngtheo mây trôi đi.
Mộtđường đi về, ngược lại không gặp nhiều người lắm, thế là Mai Tử càng thêm tòmò, không biết trong thôn bây giờ đã thành cái dạng gì rồi? Mẹ bây giờ đang làmcái gì?
Haingười một ngựa, đi được nửa ngày thì Tiêu Kinh Sơn nhìn sắc trời còn sớm, lạithấy gần đó có tảng đá sạch sẽ dưới cây cổ thụ, liền đề nghị: "Ngừng lạiđi, thuận tiện ăn chút gì đó."
Mai Tửmột lòng muốn về nhà, làm sao muốn dừng lại, nghe thấy hắn nói thế thì lắcđầu nói: "Ta không mệt, cũng không đói ."
TiêuKinh Sơn duỗi tay đến eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nhô ra một chút, cười nói:"Nàng không mệt nhưng con chúng ta sẽ mệt, bây giờ mặc dù nó còn nhỏ,nhưng cũng muốn ăn chút gì đó a!"
TiêuKinh Sơn nói thế ngược lại nhắc nhở Mai Tử, nàng ngượng ngùng mím môi cười:"Trong lòng chỉ nghĩ đến về nhà, ngược lại đem nó quên mất! Chúng ta nghỉngơi đi."
TiêuKinh Sơn xuống ngựa trước, sau đó mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/2107732/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.