Sau khibọn cướp kia đi, mọi người trong thôn không gặp lại bọn họ nữa, chỉ là thỉnhthoảng có nghe tiếng nói của người săn bắn trong núi sâu, lúc đi vào núi thìthấy tro củi đã sử dụng, chắc là của những người đó dùng qua. Nếu bọn cướpkhông tìm mọi người quấy rầy nữa, mọi người cũng sẽ không đi gây sự, người ta ởtrong núi sâu săn bắn thì cứ để cho người ta săn bắn, một đám đào binh tìm đượcmiếng cơm để mà ăn cũng là vấn đề.
Ngườitrong núi thật ra rất lương thiện, bọn họ không tính toán chuyện bọn cướp cướpbóc kia nữa, ngược lại lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, họ liền nhìn đến phíacánh rừng trụi lủi, thở dài nói mùa đông này sắp đến, bọn cướp ở trong núi chắcsẽ bị rét lạnh a, cũng không dễ dàng gì!
TiêuKinh Sơn nghe mấy lời nói đó chỉ cười cười mà thôi, hắn biết bọn cướp kia chắclà khổ cực gì cũng đã ăn qua, cái lạnh mùa đông căn bản không coi là gì.
Vậy làngay trong lúc nhàn rỗi tán gẫu, mùa đông đã đến.
Hìnhnhư năm này thôn Bích Thủy không được yên bình cho lắn, đang ngày đông tuyếttràn đầy trời đất, thôn Bích Thủy nghênh đón một vị khách.
Đó làmột hán tử thân hình khôi ngô râu quai nón xuề xòa, lúc vào thôn liền hỏi thămTiêu Kinh Sơn ở đây sao. Người trong thôn biết Tiêu Kinh Sơn không phải ngườithường, thấy người bề ngoài quái gở như thế tìm hắn, liền bắt đầu tra hỏi cóchuyện gì.
Đại hánrâu quai nón xuề xòa bị hỏi nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được nhà tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/2107691/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.