Mấyngày nay mọi việc đều thuận lợi, thời gian liền cứ thế trôi đi. Chớp mắt ngàyhè chói chang đã qua, gió nhẹ thổi lên, lá vàng rơi, mùa thu đã đến.
Banđêm, tiểu Mai Tử vẫn như cũ lôi bạc nhà mình ra đếm, sau đó cẩn thận cất vàotúi vải mình tự tay may, xòe đầu ngón tay ra đếm xem thử mùa xuân sang năm xâylại nhà mới phải tốn bao nhiêu tiền, từng nào bạc thì đủ.
Mỗi lúcnhư thế, Tiêu Kinh Sơn luôn nằm trên giường ngậm lấy đuôi cỏ cười nàng. Lúc đầunàng còn ngượng ngùng, sau này dần dần cũng quen, liền nắm lấy tay nhỏ đánhhắn. Đấm rồi đánh rồi, dĩ nhiên là nháo đến trên giường lăn qua lộn lại, cuốicùng đương nhiên người bị bắt nạt vẫn là nàng, có lúc nàng bị hắn làm cho khôngcòn sức để nắm tay lại nữa.
Vốnngày trôi qua êm đềm hạnh phúc như thế, nhưng ngày không từ người nguyện. Mộtngày kia huynh đệ Phúc ca chợt đến từng nhà triệu tập mọi người tụ lại trênđường cái, nói là cha hắn có chuyện muốn thông báo với mọi người.
Mai Tửcùng Tiêu Kinh Sơn đang đi trên đường, lúc này mới phát hiện người trong thônđều ở đây, mẹ cùng A Thu cũng ở bên trong, nhìn có vẻ rất bất an. Mai Tử nươngthấy vợ chồng Mai Tử, vội vã hướng bên này đi tới.
Lúc nàyxung quanh đều nhốn nha nhốn nháo, mọi người rối rít nghị luận. Cha Phúc ca,cũng chính là thôn trưởng thôn Bích Thủy của bọn họ - Trần Kính Tổ đang đứngtrên một gò đất cao đối diện mọi người kêu: "Mọi người bình tĩnh, nghe tanói."
Phầnlớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/2107686/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.