Hồ Kiều giờ mang thai đã được năm tháng rồi, bụng đã lộ ra nhưng hoạt động vẫn rất lưu loát. Hứa Thanh Gia đi ra ngoài mới được nửa canh giờ, nàng liền mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài đã có chút đứng ngồikhông yên. Lạp Nguyệt đi theo bên nàng đã được gần nửa năm cũng biết tính tình nàng không thể ngồi yên một chỗ, trong lòng âm thầm lo lắng nàng sẽ chạy ra bên ngoài. Vừa thấy Hồ Kiều đem hầu bao cất vào tay áo, chỉnh trang lại đầu tóc thì nàng ( Lạp Nguyệt) liền muốn xông lên ngăn cản.
Hồ Kiều chuẩn bị xong liền đi tới nói với Lạp Nguyệt: “ Ngươi là mộtnha đầu hiểu chuyện, có phải chân Hứa đại ca bị thương hay không?” Lạp Nguyệt nghe thấy Hồ Kiều hỏi vậy liền gật đầu, điều này thì cùng với phu nhân ngài muốn ra ngoài chơi thì có liên quan gì chứ?
Hồ Kiều thấy nàng một biểu tình ngây ngốc ngơ ngác, không rõ trong lời nói của Hồ Kiều có ý gì, thì búng trán nàng một cái: “ Nha đầu ngốc! Phu quân trên chân bị thương, gân cốt bị tổn hại, vốn là khôngthể ra cửa, nếu không có phủ quân cho gọi thì hắn việc gì phải chạy đến châu quận? Lần này tới là có công sự, công sự mà xong thì chúng ta phải trở về đấy. Nếu không thừa dịp hắn bề bộn công việc tranh thủ thời gian ra ngoài dạo chơi chẳng lẽ chờ hắn trở về lại mang theo cái chân bị thương lẽo đẽo đi theo chúng ta dạo phố sao?”
Lạp Nguyệt suy nghĩ một chút, lời nói của phu nhân tựa hồ cũng có đạo lý.
Thời điểm nàng được mua về Hồ Kiều đã trong tình trạng không được vận động mạnh bởi vậy còn không biết rõ tính cách của Hồ Kiều.
“ Có thể…Thế nhưng mà phu nhân, nếu đại nhân trở về lại không thấy người đâu thì làm sao?”
“ Để lại lời nhắn cho phu quân ở chỗ chưởng quầy không phải là được rồi sao!” Hồ Kiều thấy nàng ngây ngốc, chỉ tập trung tinh thần xoắn xuýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-do-te/1471827/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.