*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cobe
Beta: A Huyền 152
Sắc trời đã sáng rõ, xe la dọc theo ven sông một đường chạy thẳng về phía trước, cũng không phải là con đường mà lúc đến bọn họ đã đi. Hứa Thanh Gia một đêm không ngủ, vén màn xe lên nhìn, thiếu niên ngồi đối diện thấy vẻ mặt nghi ngờ của hắn, cười hì hì nói: "Cuối cùng phải cho ta biết các ngươi là ai chứ nhỉ?"
Chung quy Hứa Thanh Gia vẫn cảm thấy trong mắt hắn ta có ý xấu.
Xe la đi liên tục không nghỉ, chạy thẳng một ngày, giữa chừng muốn đi vệ sinh thì xuống xe giải quyết, ăn cơm bọn họ cũng là ở trên xe gặm lương khô. Hồ Kiều cũng không phải đồ ngốc, biết không thể mang theo Hứa Thanh Gia an toàn trở ra nên đành đi một bước lại tính một bước.
trên xe, Ngũ Lang coi như ôn hòa, nhưng vị xa phu tạm thời là Lục Lang buổi tối còn không thấy gì, ban ngày thì thấy rõ ràng trên mặt hắn có một vết đao, kéo dài từ trên trán xuống một bên má, tuy rằng là vết sẹo cũ nhưng có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc bị thương đó hung hiểm thế nào.
Buổi trưa, cuối cùng Triệu Nhị cũng "Ôi" một tiếng tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ xoa cổ mở mắt, đối diện hắn là bên mặt bị thương của Lục Lang khiến hắn bị dọa kêu ra tiếng.
Triệu Nhị vừa tỉnh thì đã bị Lục Lang xách cổ vứt ra ngoài càng xe, Triệu Nhị dùng ánh mắt hướng về phía Hứa Thanh Gia cùng Hồ Kiều cầu cứu. Hứa Thanh Gia không nói gì, Hồ Kiều thầm nghĩ tặng cho hắn ta một chữ: Đáng!
Đây là cái giá của việc lâm trận lùi bước!
Nàng tuyệt không đồng cảm với Triệu Nhị.
Lúc chạng vạng tối, cuối cùng xe la cũng đến chỗ doanh trại đóng quân. Dưới chân núi trống trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-do-te/1471786/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.