Tới gần chạng vạng, các nam nhân thôn Thạch Dương đều đã trở lại, có lẽ là đi dọc hàng rào bao ở phía sau, rất nhanh đã đi tới trước cửa thôn.
Hứa Thanh Gia đang cắn lương khô ngửa đầu lên nhìn, vẻ mặt rất khó hiểu. Ngay cả người đêm nay dự định để bụng rỗng là Hồ Kiều cũng nhìn theo tầm mắt hắn.
Các nam nhân của thôn Thạch Dương đều mặc áo đen khố đen, chuyện này cũng không kỳ lạ, kỳ lạ nhất là công cụ bọn họ khiêng hình như là búa, chùy, cào gỗ, xẻng gỗ cùng với sọt trúc, gầu múc, cái nàykhông khỏi có điểm khó hiểu.
Điều này ngay cả Hứa Nhị cũng thấy kỳ quái: “Hứa Lang quân, những thứ mà mấy người này khiêng hình như không giống dụng cụ để trồng trọt?”
Huyện Nam Hoa địa hình phức tạp, có nơi sông nước, cũng có chỗ đất đồi, từng khối từng khối núi dần được khai khẩn ra, nên việc lên núi trồng trọt cũng không phải chuyện lạ gì.
một đường đi tới, ba người bọn họ cùng đi ngang qua mấy cái thôn, đối với tình huống nông canh của bản huyện cũng có hiểu biết cơ bản, khỏi phải nói công cụ cày ruộng có bao nhiêu thô sơ.
“Mấy thứ này nhìn giống như công cụ khai thác mỏ…”
Hứa Thanh Gia đọc rất nhiều sách, lần này xuất môn lại dụng tâm nhìn qua, đến mấy chỗ còn đi theo nông nhân địa phương xuống ruộng cấy mạ, ngay cả Hồ Kiều cũng cảm thán: Đứa nhỏ này rất thành thật. hắnhình như ngay cả một chút ý tứ giả bộ cũng không có, hoàn toàn là nghiêm túc với chức nghiệp làm nông dân này.
Triệu Nhị quay đầu đi, lập tức làm bộ không nghe thấy lời này, trong lòng lại hối hận mình nói lỡ.
Có một số việc, Hứa Thanh Gia không biết nhưng sai dịch bọn họ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nuong-tu-nha-do-te/1471785/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.