Đào Bảo Nhi nhớ đến mẫu thân của mình thì vẻ mặt trở nên vô cùng hoảng sợ, mang theo con cua bắt đầu chạy về hướng trong thôn. Vừa chạy đến đầu thôn, cậu nhóc đã nghe thấy mẫu thân cậu nhóc đang to giọng hô từng tiếng Bảo Nhi.
“Mẫu thân! Con về rồi đây!”
Ngụy Xuân trông thấy thân hình mũm mĩm của nhi tử thì trái tim đang treo lên cuối cùng cũng hạ xuống một nửa. Đỡ lấy nhi tử rồi đánh giá quần áo từ trên người xuống đến dưới của con một phen, thấy không có bùn cũng không có nước, nửa trái tim cuối cùng cũng nhẹ nhõm buông xuống.
“Thằng nhóc hư! Con chạy đi đâu thế?”
Đào Bảo Nhi biết mẫu thân không giận thì cười hì hì bước tới kéo vạt áo của bà bắt đầu làm nũng.
“Mẫu thân, con đến bờ biển chơi với bạn hữu một lát, chẳng phải con đã về rồi đó sao? “Bạn hữu?”
Sắc mặt Ngụy Xuân chợt thay đổi, rồi thoáng nhắc nhi tử mau trở về sân nhà mình.
“Mẫu thân, mẫu thân làm gì thế, con cua của con!”
Đào Bảo Nhi cũng chẳng quan tâm vui vẻ bất ngờ gì, vội nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi nhà, đi đến chỗ giấu cua rồi xách cua về nhà.
“Cái này, con bắt ư? Con ngoan ha! Không thiết sống nữa hả, dám tự mình đi bắt cua!”
Ngụy Xuân hai tay chống nạnh, bộ dạng như muốn giáo huấn người ta.
Đào Bảo Nhi vội vàng giải thích: “Mẫu thân! Con không đi bắt cua, hai con cua này là bạn hữu của con tặng cho con đấy!”
“Ồ đúng, bạn hữu… lại là người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507143/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.