Có điều nàng ấy đã nhanh chóng hồi thần lại. Hai căn phòng này thuộc về thôn làng, bọn họ không hề có bất kỳ quyền hạn xây sửa cái gì ở đây cả. Nàng ấy phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn, tương lai có thể xây một ngôi nhà của riêng nhà mình cho đại tỷ.
Chỉ theo thuyền đi đánh bắt cả, một tháng thì chỉ có hai mươi đồng bối, phải tích tiền bạc đến lúc nào mới xây được nhà đây? “Nhị đệ, đệ dẫn tiểu muội đi làm cái gì thế? Sao lại đem hết nồi niêu ra ngoài?”
“Đại tỷ…”
Ngọc Linh nghe thấy giọng của đại tỷ liền quay đầu lại nhìn, nàng ấy phát hiện ra lúc này đại tỷ quay về sau lưng còn dẫn theo hai cô nương nữa. Hai cô nương này nàng ấy có ấn tượng, là nạn dân hồi trước được phân đến thôn Thượng Dương cùng với các nàng ấy.
“Hiểu Nguyệt, Tiểu Thảo, đây là gia đệ Ngọc Lâm, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi.”
Ngọc Dung biết cơ thể nhị muội có bất tiện, không muốn để người ngoài tiếp xúc với nàng ấy quá nhiều nên bèn dẫn luôn người vào trong phòng lớn.
Hiểu Nguyệt kia vừa bước vào trong phòng đã nhanh chóng đánh giá một lượt, trong ánh mắt lóe lên sự ghen tị.
“Ngọc tỷ tỷ, căn nhà này của tỷ thực sự nhỏ hơn so với nhà của bọn họ nhiều lắm.”
Ngọc Dung mỉm cười không nói năng gì, chỉ cầm chiếc ghế con bằng tre rồi mời bọn họ ngồi xuống.
Mà nói ra thì nhà ở của nạn dân cùng được phân đến nơi đây chắc chắn là nơi nào nơi ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507137/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.