Sang đến ngày hôm sau, tình trạng của Ngọc Linh đã khá hơn nhiều nhưng hành động vẫn luôn bất tiện. Nên nàng ấy đã nhờ Đào Mộc giúp mình chuyển lời nghỉ phép đến chủ thuyền.
Chủ thuyền là thầy của Đào Mộc, có quan hệ với Đào Mộc, nhưng ông ấy không nói năng gì mà chỉ bảo nàng ấy dưỡng bệnh cho tốt, đến khi khỏi rồi thì lại lên thuyền.
Vì thế Ngọc Trúc liền có thêm một người bạn chơi là nhị tỷ.
Người giúp đỡ tốt như thế mà không dùng thì tất là vô dụng.
Ngọc Trúc bắt đầu dẫn dắt từng bước với nhị tỷ:
“Nhị ca, mỗi lần muội nấu cơm thì ở trong nhà toàn bị sặc.”
Ngọc Linh không hiểu được ý của muội muội, nên rất là tán đồng mà gật đầu.
“Quả đúng là rất bị sặc, vậy đến khi nấu cơm thì muội đi ra ngoài chơi, chớ vào trong nhà nữa.”
“Nhưng muội đi ra thì vẫn còn đại tỷ ở bên trong mà, đại tỷ không khó chịu ư?”
Ngọc Linh: “…”
Bị hun khói, đại tỷ có khó chịu hay không thì nàng ấy không biết, chỉ biết rằng lúc mình nấu nướng rất là khó chịu. Đặc biệt là ở vùng duyên hải ẩm ướt vô cùng, củi lửa phơi khô để qua một đêm là lại bị ẩm lại, khi đốt thì hai mắt bị hun khói tới nỗi không mở ra được.
“Có khó chịu cũng hết cách rồi, mọi người đều như thế này cả, sớm chiều một ngày hai bữa.”
“Nhưng mà Ngọc Trúc không muốn nhị ca với đại tỷ khó chịu đâu, vì sao chúng ta không nấu ăn ở bên ngoài thế? Nếu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507136/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.