Cũng hết cách rồi, tiền trong nhà càng ngày càng ít đi, đồ mới thì lại quá đắt, không nỡ bỏ tiền ra mua. Nhưng tiền tiêu trong tháng này vẫn rất hữu dụng. Ít ra bây giờ tiểu muội đã có sức lực, đã có thể tự vịn hàng rào đi loanh quanh ở trong sân. Nhị muội cũng đã có tí da tí thịt, khí sắc trên gương mặt đã khá hơn nhiều, ngày nào cũng ra ngoài đi bơi rồi chèo thuyền nên cơ thể bị phơi nắng đến sạm đen. Mặc cho ai nhìn thì cũng không nhận ra nàng ấy vốn là một cô nương.
Cũng không biết nàng ấy gạt bỏ thân phận như thế là tốt hay là xấu nữa.
Vừa rồi Ngọc Dung chợt nghĩ đến nhị muội, liền nghe thấy tiếng hàng rào sau lưng bị đụng khẽ vang lên, quay lại nhìn thì đúng là nhị muội đã về.
Cái sắc mặt đó kìa, trong sắc đen lại lộ ra sắc trắng, trông khó coi cực kỳ.
“Nhị đệ! Đệ sao thế?!”
“Đại tỷ, đau bụng…”
Ngọc Linh chỉ kịp thốt lên câu này rồi ngất lịm đi trong đau đớn.
“Nhị đệ!”
Tiếng của Ngọc Dung biến đổi, muốn đi tìm thầy thuốc để xem sao, nhưng thầy thuốc vẫn còn đang ở dưới Dương Thụ nên nàng ấy bèn đưa nhị muội vào trong nhà trước. Vừa mới đỡ nhị muội dậy, nàng ấy liền trông thấy vệt máu trên quần của muội muội.
Thế này là… đến kỳ kinh nguyệt ư?!
Ngọc Dung cắn môi, thoáng nghĩ trong phút chốc cuối cùng chọn từ bỏ cách đi tìm thầy thuốc mà ôm nhị muội dậy đỡ vào phòng của nàng ấy.
Cũng là do nàng ấy hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nong-nu-la-ngu-dan/4507133/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.